Giá Trị Của Sự Sống
Date: Friday, September 30 @ 13:20:37 EDT
Topic: Sức Khoẻ


Khi Cái Chết Gần Kề...

Mùa thu Virginia, mùa lá vàng, mà biết bao lời ca ngợi cái đẹp của lá mùa thu đã được diễn tả qua văn chương, ý nhạc, lời thơ:

“Em không nghe ngoài kia,
Lá thu rơi xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác,
Đạp trên lá vàng khô…”
(Thơ Lưu Trọng Lư) 

Cảnh đẹp nên thơ này đang diễn ra trước mắt tôi vào một buổi sáng yên tĩnh thật ấm áp qua tia nắng nhẹ của ban mai, xuyên qua một cành lá phong đỏ cam, mảnh khảnh tựa vào khung cửa sổ. Bây giờ cũng đã chín giờ sáng của một mùa thu, ngoài kia khung cửa rộng là một sân cỏ non xanh mơn mỡn giữa một rừng lá mùa thu, đủ màu: xanh đậm, xanh tím, ửng vàng, vàng rực xen nhau tạo nên một bức tranh màu sắc hài hòa bao quanh lấy ngôi nhà xinh xắn trên bãi cỏ xanh; một đàn nai, con lớn, con nhỏ đi bên cạnh nhau làm cho tôi nghĩ: có lẽ đó là một gia đình nai, gồm có nai bố, nai mẹ và nai con đang đi ăn cỏ với nhau. Chúng bước nhè nhẹ, gặm vài cọng cỏ và bước đi, thỉnh thoảng dừng lại, nhìn qua nhìn lại, và cứ đều đặn như vậy.

Tôi ngồi ngắm đàn nai say sưa và nhận ra sự vô tư ngơ ngác của đôi mắt nai, một con nai lớn nằm trên bãi cỏ, rồi con nai nhỏ cũng nằm bên cạnh, khi thấy nai mẹ làm gì là nai con làm theo, nhưng rồi một ngày nào đó cũng đâu còn mãi cảnh này khi mà theo thời gian con nai mẹ sẽ già chết đi và nai con cũng sẽ tiếp tục đi gặm cỏ non một mình. Tôi chợt nghĩ đến hiện tại, thắm thoát, tôi cũng đã hiện diện trên đất Mỹ tươi đẹp, rộng lớn và xa lạ này được vừa đúng một năm rồi, tuy vậy chưa có gì gọi là quen thuộc lắm đối với tôi. Ngoài những con đường thường qua lại và những ngôi nhà quen thuộc mà tôi có dịp hay lui tới hoặc sống tạm ở đó, tôi cũng chưa dự đoán được cuộc đời mình sẽ lại bắt đầu từ đâu. Tuy nhiên, tôi vẫn biết chắc chắn một điều là nhìn lại thời gian, tôi đã đi vào quãng đời mà người ta gọi là qua hai phần ba, chỉ còn một phần ba quãng đời còn lại của đời người. Còn bao năm nữa nhỉ? Vượt qua bao thay đổi của thời cuộc, biết bao khó nhọc thăng trầm, thử thách của cuộc sống, trong suốt đoạn đường hai phần ba, bây giờ đã thuộc về dĩ vãng, quá khứ, trước mắt tôi giờ chỉ còn lại một phần ba đoạn đường đời, một phần ba thời gian hiện diện trên quả đất này là một bãi cỏ non xanh mà tôi có thể nghĩ được rằng: tôi vẫn lấy làm mừng cảm tạ ơn Chúa đã dẫn tôi đi tìm được bãi cỏ non này, và tôi có hy vọng con trai của tôi có thể có cỏ non xanh để ăn và sống, dẫu mai này nai mẹ sẽ không còn đủ sức để đi cùng con gặm cỏ non, thì mẹ cũng phải đành chấp nhận nằm lại và mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn con tiếp tục bước đi trên những bãi cỏ non xanh giữa khu rừng bao la rộng lớn.  

Chợt những cái nhức nhối từ một cái mụt nhỏ bé trong ngực của tôi đã đem đến cho tôi một thoáng lo nghĩ bâng quơ, bệnh gì đang đến với mình đây? Khi mà những cơn sốt, cơn nhức nhối này thường đến với tôi hàng ngày và hàng đêm.

Cơn nhức ngày càng tăng làm cho tôi không thể nào làm ngơ được nữa, nỗi lo lắng bắt đầu thoáng đến với tôi khi nhìn lại tôi chưa có đủ giấy tờ, điều kiện để xin đi điều trị bệnh nếu trường hợp tôi mắc phải một căn bệnh trầm trọng? Và một dấu hỏi lớn cứ đến với tôi suốt mấy tuần qua, tôi cứ lẩn quẩn nỗi lo nhưng không biết phải làm thế nào?

Gặp vài người bạn, tôi bắt đầu tìm hiểu về chỗ đau nhức và phương hướng nào để có thể đi điều trị? Tôi đã càng lo lắng hơn khi gặp những lời khuyên: tôi cần phải khẩn trương hơn về việc khám bệnh.

 Chị Phụng, chị Toán và chị Tuấn tỏ ra lo ngại về triệu chứng bệnh của tôi đã dò hỏi thể lệ và các trạm xá (clinic) có thể giúp gì cho tôi được không? Qua hai tuần lễ rồi mà tôi vẫn chưa có kết quả gì, tôi vẫn còn đang lẩn quẩn trong nỗi lo không biết mình đang mắc bệnh gì đây? Tôi vẫn đeo đuổi một hy vọng nhỏ bé mong manh là trên ngực mình có một mụt hạch đơn giản chỉ cần mổ lấy ra thôi. Nhưng sự thật không đơn giản như tôi nghĩ, và các chị bạn của tôi đành nói thẳng với tôi là họ đã thầm đoán tôi bị ung thư.

Cái gì đến sẽ đến, tâm trạng này dù hoàn toàn không muốn nhưng tôi phải chấp nhận sự thật đang từ từ đến với tôi, câu hỏi đầu tiên luôn đặt ra trước mặt tôi là: tôi sẽ đi khám ở đâu? Và ai sẽ dẫn dắt tôi đi tìm đường để đi khám và chữa căn bệnh quái ác này nếu đúng theo những dự đoán của các chị bạn? Trong khi ở nước Mỹ này mọi người ai cũng bận rộn theo công việc của mình và thời gian của họ lúc nào cũng quí hoá cả!

Đã hơn một tuần qua tôi vẫn còn chưa tìm ra được một câu trả lời và vẫn ở trong ngõ bí. Tôi vừa buồn bã vừa lo lắng, tôi cảm thấy bất lực trước hoàn cảnh hiện tại của mình: tới đất Mỹ một năm, còn xa lạ, tiền bạc không có, xã hội và nếp sống cũng chưa quen, tiếng tăm không rành, người quen có mấy ai, thử hỏi phải xoay xở bằng cách nào. Tôi chỉ còn một nơi để trông cậy và nương tựa mà tôi cảm thấy tin tưởng nhất: đó là cầu nguyện cùng Đức Mẹ và Chúa nhân từ soi sáng cho tôi hiểu được thánh ý của Ngài giữa lúc này, tôi có thể chết tại đây khi vừa đẫn dắt con tôi đến đồng cỏ non này? Hay tôi có thể sống được với con mình những ngày kế tiếp nữa không? Dù thế nào con cũng chấp nhận nếu ý Chúa muốn! Và tôi đành tìm nghe và tuân theo tiếng nói thiêng liêng mà thôi.

Một buổi chiều vắng lặng của đầu mùa thu, khí trời ấm áp dưới ánh nắng vàng dịu, thật thích thú! Mọi người đều muốn đi ra ngoài để hưởng lấy cái ấm áp và ánh nắng của mùa thu, nhưng riêng tôi không còn đầu óc đâu để mà đi được, tôi chỉ muốn ngồi yên lặng nhìn qua cửa sổ mà trong tâm trí vẫn luôn thầm thỉ cầu xin: con không thể làm gì được nếu không có sự dẫn dắt của bàn tay Chúa! Giữa lúc này con chỉ chờ đợi Chúa dẫn dắt con đi mà thôi!

Bỗng tôi nhìn bên cạnh, thấy một chiếc radio nhỏ cũng nằm im lặng buồn bã như tôi, tự nhiên tôi đưa tay bấm nút để nghe, mong tìm được những âm thanh để đánh tan sự im lặng. Lúc đó là 5 giờ chiều và tôi bắt đầu nghe xướng ngôn viên giới thiệu chương trình SOS Cứu Người Vượt Biển (Boat People SOS), càng làm cho tôi thấy an ủi phần nào! Vì thân tôi lúc này không khác gì người vượt biển đi tị nạn, tôi cũng đang chơi vơi giữa những cơn sóng to đang nhồi dập quanh tôi.

 Chương trình này lại trình bày giúp cho những người phụ nữ chưa biết hoặc không lưu ý đến một căn bệnh mà hiện tại rất nhiều người mắc phải, đó là căn bệnh ung thư vú! Tôi chăm chú theo dõi thật kỹ mọi sự kiện, triệu chứng và sự diễn biến của căn bệnh, cũng như thời gian và các giai đoạn chữa bệnh, ôi! Thật là kinh khủng và đáng sợ thay. Khi nghe hết xong chương trình thì tôi nhận thấy hình như chính tôi cũng đang bị như vậy.

Tôi vội vã chụp lấy cây viết và ghi nhanh số điện thoại của văn phòng SOS này. Tôi bấm điện thoại và gặp ngay cô phụ trách chương trình này, đó là cô Hằng. Tôi trình bày các triệu chứng và hiện tượng của tôi cho cô rõ và tôi đã được ngay một câu trả lời phải đến văn phòng gấp vào ngày mai sẽ có sự giúp đỡ và hướng dẫn cho trường hợp của tôi.

Đêm hôm ấy tôi vừa mừng vừa lo, mừng vì tôi đã được Chúa dắt con đi, lo là vì gần như đúng là tôi bị bệnh ung thư, dù sao thì cũng phải chờ xem. Hôm sau, tôi nhờ chị Tuấn giúp  đưa tôi đến văn phòng gặp cô Hằng. Cô đã tận tình đưa tôi đến một văn phòng làm việc xã hội giành cho người Việt Nam mới đến nước Mỹ, chưa có đủ điều kiện để xin đi chữa bệnh, đó là văn phòng Vietnamese Resettlement Association (VRA). Sau khi trao đổi đầy đủ về cuộc sống của tôi hiện tại, chị Tuyết đã giúp tôi làm giấy tờ để bắt đầu đi vào công việc xin đi chữa bệnh.

Đầu tiên là chị xin cho tôi được đi khám bệnh miễn phí tại một nữ bác sĩ. Sau đó tôi được biết là phải đi chụp hình vú, phải thử nghiệm mới kết luận bị bệnh gì. Tôi đã được đi chụp hình và phải chờ một cuộc hẹn sau bốn tuần lễ mới được đi thử nghiệm.

Trong bốn tuần lễ chờ đợi, tôi cũng phải tìm việc làm để kiếm tiền chi tiêu qua ngày, tôi cũng vừa được gọi đến một nhà nọ để giữ một bé gái, tuy đau nhức, mệt mỏi nhưng tôi vẫn cố gắng đi làm để vừa có tiền, vừa quên đi phần nào sự hồi hộp, lo lắng trong thời gian chờ đợi.

Rồi cũng đến ngày đi thử nghiệm, bước vào phòng thử, tôi đã thấy hoảng sợ vì các mũi kim dài chích vào ngực tôi để lấy tế bào, nỗi đau đã biết là thế nào? Nhưng nỗi lo làm cho cơn đau của tôi dằn xuống. Sau khi thử nghiệm, tôi về nhà chờ đợi vài tuần lễ để biết kết quả.

Một sáng nọ, tôi nhận được một cú điện thoại, gọi tôi đến văn phòng của chị Tuyết, tôi chưa được biết mình đau bệnh gì, nhưng được báo là phải lo đi xin giấy tờ để chữa bệnh. Tôi được cấp một tờ giấy giới thiệu để đi xin nơi chữa bệnh. Tôi được chỉ dẫn đến văn phòng An Sinh Xã Hội để xin cấp thẻ Medicaid vì tôi không có bảo hiểm sức khoẻ, không có công ăn việc làm, nhà cửa, tài sản…

Thế nhưng tôi lại bị từ chối vì tôi chưa đủ năm cư trú cũng như chưa có thẻ xanh… Thế là một  thất vọng lại ập đến với tôi. Tôi và ông Lưu buồn bã ngồi lại tìm hỏi xem còn cách nào khác không. Nhưng các câu trả lời là không. Dù thất vọng tôi vẫn tin sẽ có Chúa dắt con đi. Tôi kiên nhẫn ngồi chờ xem còn gặp ai có thể giúp được cho mình, và chờ mãi tới trưa. Mọi người đã lo đi ăn trưa thì tôi găp được Ông Henry J. Hud còn ở lại chưa về, sau khi nhờ một cô nhân viên nói giúp thì ông bảo ngôi chờ để ông tìm xem có có cách nào giúp cho hoàn cảnh của tôi.

Sau hơn một giờ rưỡi đồng hồ, ông mới trả lời cho tôi biết là cơ sở này không còn cách nào hơn, chỉ giúp cho tôi một cách chữa bệnh: là cho tôi một giấy vào Fairfax Hospital chỉ trong vòng sáu tháng, và họ chỉ giúp tôi trả viện phí mà thôi. Đầu óc tôi lúc này thật bối rối, chỉ còn có thể nằm viện miễn phí, còn chữa trị, chi phí thuốc thang không có, làm sao chữa bệnh đây?

Kết quả bệnh đã được gởi về và chị Tuyết đã gọi điện báo cho tôi biết kết quả thử nghiệm không được vui, chuẩn bị tinh thần nhận tin không lành; tôi đã bị ung thư vú.

 Suốt hơn 55 năm qua, trong gia đình, dòng họ tôi cũng có nhiều người bệnh, có người cũng đã qua đời, nhưng duy nhất có tôi là người đầu tiên nhận hai chữ: ung thư. Tay chân tôi rụng rời; tôi ngồi xuống ghế, hai tay ôm lấy hai đầu gối để giữ lại bình tĩnh; lúc ấy chỉ có một mình tôi, và tôi không biết gọi ai, nhìn vào ai để tìm lấy một chỗ tựa, dù là một chỗ tựa nhỏ bé, yếu ớt; rồi sau giây lát lặng thinh, tôi lại thì thầm: “Bây giờ thì con cảm nhận thánh ý Chúa. Chúa đang dẫn con đi, và con cũng đoán được đoạn đường con sắp sửa đi tới có đầy mây đen bao phủ mịt mù, mà con không thể đoán trước được những gì sắp xảy đến với con, cơn đau là thế nào. Hoàn toàn con chỉ biết đón nhận mà không hề có một sự chuẩn bị nào có thể dự tính trước được. Giờ thì con hoàn toàn tuân theo thánh ý Chúa. Con có chịu nổi được không, thì cũng hoàn toàn theo thánh ý Chúa.

Tôi lặng người, nhắm mắt chặt và chỉ thấy toàn khoảng không đen nghịt… Tôi khấn thầm: Lạy Chúa và Mẹ Maria nhân lành mà suốt thời gian qua của cuộc đời con, con đã nhiều lần cầu xin và con cũng đã được Mẹ và Chúa ban cho con. Bây giờ con cũng hoàn toàn phó thác trong tay Chúa và Mẹ Maria, những gì con sắp trải qua đây, trong đoạn đường dài, trong đám mây mù bao phủ, con cũng đoán được những gì sẽ đến với con, chắc chắn là những cơn đau đớn của chứng bệnh.

Trước mặt con và xa lắm là một tia sáng nhỏ mà con có thể tìm đến trong thời gian dài 5 đến 6 tháng chịu đựng để tới được lối ra, đó là sự sống hoặc là cái chết cũng theo ý Chúa định. Con sẽ lìa bỏ con của con, em và các cháu cũng như tất cả mọi người thân chung quanh con.

(xem tiếp kỳ sau)

Mạch Sống Số 39, tháng 9, 2005

 







This article comes from Mach Song - Life Stream
http://www.machsong.org

The URL for this story is:
http://www.machsong.org/modules.php?name=News&file=article&sid=338