Kỷ Niệm
Date: Thursday, September 24 @ 11:05:31 EDT
Topic: Tin Sinh Hoạt


Minh Nguyệt Trần

Không biết từ lúc nào tôi có thói quen đi dạo một mình ngoài công viên sau giờ làm việc. Đó là công viên gần khu nhà nơi tôi ở, không khí ở đây làm tôi thấy dễ chịu và thoải mái sau một ngày đầy những lo toan.

Trong công viên từng nhóm người thuộc các lứa tuổi khác nhau, các em bé đi cùng cha mẹ vui chơi ở khu cầu tuột, nhóm thanh niên chơi bóng đá quần thảo trên sân cỏ thật sôi động. Đi sâu vào bên trong là khu vực tản bộ cho người cao niên và một con đường mòn cho những ai thích đi bộ hoặc chạy xe đạp. Mọi người đều có hoạt động riêng để vận động cơ thể và tập thể thao theo cách của riêng mình và trau dồi sức khỏe. Tôi thường chọn cách tản bộ giữa các vườn hoa để ngắm nhìn các sắc màu và tận hưởng bầu không khí nhẹ nhàng và êm đềm, vì nơi đây được bố trí cách xa nơi các hoạt động thể thao sôi động khác.



Một buổi chiều nọ, khi đang một mình tản bộ ngoài công viên, tôi chợt nhìn thấy một cụ già ngồi trên xe lăn, tay vứt những mẫu bánh mì nhỏ xuống đất cho đàn chim sẻ đang ríu rít chung quanh đó. Những tia nắng vàng buổi chiều muộn yếu ớt chiếu thẳng vào khuôn mặt ông cụ, ông hơi nghiêng người qua để tránh. Bỗng nhiên ông nhói người lên, tôi nhìn thấy khuôn mặt ông nhăn nhó và khó chịu, người hơi gập lại như để chịu đựng một cơn đau nào đó đang hành hạ thể xác. Một người phụ nữ mà tôi đoán là con gái của ông đang đứng vịn chiếc xe lăn vội đưa tay ấn nhẹ vai và xoa nhẹ trên vùng ngực của ông như để xoa dịu phần nào cơn đau của ông. Nhìn hình ảnh đó tự dưng kỷ niệm trở lại trong ký ức tôi và tôi nhớ đến Ba tôi, một người mà tôi luôn luôn yêu thương và trân trọng.

Trở lại thời gian cách đây hơn 20 năm, thời điểm đó Ba tôi đã sắp bước vào tuổi 67 nhưng sức khỏe ông rất tốt và làm việc không biết mệt mỏi. Ba tôi là một người đàn ông sống rất mẫu mực và là một gia trưởng thật tuyệt vời của gia đình chúng tôi. Trong sinh hoạt hàng ngày và với những người xung quanh ông luôn luôn cởi mở, vui vẻ và sống rất lạc quan…

Thế rồi vào một ngày nọ, sau bữa cơm tối, khi đang ngồi đọc báo, bỗng dưng ông thấy bụng quặng đau và không thể chịu đựng nổi. Ông như suýt ngất đi vì phải cố chống chọi cơn đau. Mẹ tôi vội kêu xe cứu thương đưa ông vào bệnh viện cấp cứu. Các bác sỹ đã tận tình giúp ba tôi vượt qua cơn đau đớn vào lúc đó và tiến hành các thủ tục xét nghiệm. Vài ngày sau kết quả được công bố, tất cả chúng tôi đều lặng người đi khi biết nguyên nhân dẫn đến việc ba tôi đau đớn là do ông đã mắc bệnh ung thư gan. Báo cáo xét nghiệm chỉ ra rằng căn bệnh của ba tôi đã đến thời kỳ thứ 3 tức là đã quá muộn cho mọi biện pháp chữa trị kể cả giải phẫu.

Gia đình chúng tôi rơi vào một trạng thái hoang mang cùng cực vì sự thật bất ngờ này. Từ những ngày hạnh phúc trước đây bây giờ tự dưng phủ xuống một màu đau buồn. Mặc dù không ai nói với ai điều gì nhưng chúng tôi ngầm hiểu rằng gia đình chúng tôi sẽ mất một người thân mà chúng tôi quý trọng và thương yêu trọn vẹn suốt cuộc đời. Tuy nhiên chúng tôi vẫn không hiểu điều này. Tại sao hoàn cảnh thương đau này lại đến với Ba tôi nói riêng và gia đình chúng tôi nói chung? Tại sao với một mẫu người khỏe mạnh như thế mà ba tôi lại phải mắc vào chứng bệnh ngặt nghèo?

Sau hai năm lâm bệnh ba tôi đã ra đi với biết bao thương tiếc của tất cả những người thân quen. Trong khoảng thời gian chống chọi với cơn bệnh, ông đã phải chịu đựng hàng trăm, hàng ngàn cơn đau hành hạ. Mỗi lần như thế thì chúng tôi không thể nào ngăn lại những giọt nước mắt thương yêu. Ba tôi thường an ủi chúng tôi: “Ba không muốn xa các con, nhưng làm người việc sinh, lão, bệnh, tử là chuyện của tạo hóa các con đừng đau buồn”. Chúng tôi cũng nhờ đó mà nguôi ngoai dần nỗi thương tiếc ông.

Kể từ khi ba tôi được phát hiện ra căn bệnh, tôi đã dành thời gian để nghiên cứu thêm về căn bệnh này qua các phương tiện truyền thông, sách báo và mạng internet để giúp bản thân và những người trong gia đình phòng tránh và chữa trị căn bệnh nếu nó xảy đến với chúng tôi một lần nữa. Ung Thư là một căn bệnh hiểm nghèo thể hiện dưới nhiều dạng và các bộ phận khác nhau trong cơ thể như ung thư phổi, ung thư gan, ung thư vú, ung thư xương, ung thư máu… và hàng năm gây tử vong khoảng gần 8 triệu người trên thế giới.

Tuy nhiên theo những nhà nghiên cứu thì căn bệnh này có thể phát hiện sớm và có những phương thức chữa trị để có thể duy trì sự sống hoặc chữa dứt căn bệnh. Họ có những lời khuyên cho chúng ta:

- Muốn tránh con số tử vong cao, chúng ta nên thường xuyên đến các trung tâm y khoa để khám nghiệm phòng ngừa ung thư hầu phát hiện sớm căn bệnh để tìm một phương hướng chữa trị và ngăn chặn sự phát triển của nó.

- Đối với phụ nữ, ung thư vú và ung thư cổ tử cung là hai loại ung thư dẫn đến con số tử vong cao nhất tại Hoa Kỳ. Những phụ nữ trên 40 tuổi nên chụp X quang và thử Pap Smear để đề phòng hai loại bệnh này.

- Riêng nam giới – một số lớn đàn ông ở Mỹ – thường mắc phải loại ung thư phát triển chậm là ung thư tuyến tiền liệt. Vì vậy, nên xét nghiệm Kháng Nguyên Đặc Liêu của tuyến tiền liệt (PSA) hoặc cần phải khám trực tràng (rectal Exam) để tìm tế bào ung thư.

- Những người Châu Á thường có nguy cơ ung thư gan, nên việc chủng ngừa viêm gan B giúp chúng ta tránh căn bệnh hiểm nghèo này.

Song song với những phương pháp phòng bệnh và chữa bệnh, thường xuyên tập thể dục và ăn uống theo một chế độ lành mạnh có thể duy trì một cuộc sống khỏe mạnh thực sự.

Tôi luôn chia sẻ những gì tôi biết về việc phòng chống và chữa trị căn bệnh ung thư cho mọi người mà tôi quen biết với một mong muốn duy nhất là giúp cho các gia đình không rơi vào trạng thái bất ngờ và mất đi những người thân yêu trong gia đình như gia đình tôi đã gặp phải cũng như không ai còn bị những cơn đau hanh ha do căn bệnh này gây ra.

[Nguyệt San Mạch Sống thuộc hệ thống truyền thông của Uỷ Ban Cứu Người Vượt Biển: http://www.machsong.org.]







This article comes from Mach Song - Life Stream
http://www.machsong.org

The URL for this story is:
http://www.machsong.org/modules.php?name=News&file=article&sid=1704