Nguyễn Lệ Trang
Date: Tuesday, July 21 @ 10:12:32 EDT
Topic: Bạo Hành Gia Đình


Michelle Võ
Phụ Trách Chương Trình CADV

Tiếng điện thoại ở ngoài bàn tiếp khách, Dân nói: “Chị ơi! Có một cô khách không có hẹn, đang ngồi ở đây đợi chị, chị có rảnh để giúp cô ta không?” Tôi nói, “em mời cô ta vào đi em”.

Tôi đứng dậy thì cô gái vừa bước vào phòng, tuổi khoảng giữa 30, dáng cô cao mảnh khảnh với làn da trắng mịn, có đôi mắt thâm sâu như nhiều đêm không ngủ, nét mặt xương của cô trông hốc hác, dù không son phấn nhưng tôi vẫn thấy lộ rõ nét đẹp của một tiểu thư.



Tôi nói “Mời em ngồi” rồi vói tay kéo cánh cửa phòng đóng lại. tôi chưa nói thêm nữa thì cô gái đã òa lên khóc, cô khóc như tức tưởi, lên từng cơn nấc như chuyện động trời gì đã xảy đến với cô. Tôi vội lấy khăn giấy cho cô lau nước mắt – đồng thời tôi vỗ vai cô vừa nói “em bình tĩnh, từ từ kể chị nghe chuỵen gì đã xảy đến với em.” Người con gái nói trong đầm đìa nước mắt… dạ dạ em đau khổ quá chị ạ. Tôi vội nói “Em đừng khóc vì bên em còn có chị, chị sẽ lau nước mắt cho em và chị sẽ cố gắng hết khả năng của chị để giúp cho em”.

Rồi tôi ngồi xuống gần cạnh cô; tôi hỏi “em tên gì?” Lần này cô trả lời bình tĩnh hơn – “Em tên Nguyễn Lệ Trang”. Tôi hỏi tiếp “Em bao nhiêu tuổi và em đã sang đây bao lâu rồi?” Lệ Trang trả lời trong nước mắt:

– Em được 32 tuổi quê em ở Nha Trang. Ngày xưa thời cộng hòa ba em là bác sỹ quân y, me em là y tá. Từ khi mất nước thì ba mẹ em chỉ mở văn phòng tại nhà và bán thuốc cho tiện hơn, không cần di chuyển. Em là con gái út trong gia đình – dù gia đình em không giàu có, nhưng em sống không thiếu một thứ gì. Em học xong đại học và có bằng kế toán. Em đã chọn Sàigòn để bắt đầu cho cuộc đời mình. Em vào Sài gòn không lâu là đã tìm được chỗ ở và việc làm rất tốt, đó cũng là nơi em quen Huy. Huy được hợp đồng về Sài Gòn làm trong vòng 2 năm. Trong 2 năm đó tụi em sống chung bên nhau như hình với bóng.

Huy nói khi nào về lại Mỹ, anh sẽ làm giấy tờ bảo lãnh em. Khi trở về anh sẽ về Nha Trang làm lễ cưới trước mặt Ba mẹ, chúng ta không cần phải sống ngoài dòng lễ giáo như thế này. Huy là người tình đầu của em đó chị. Em đã trao thân cho Huy với tất cả chân tình của một người con gái yêu một người đàn ông tha thiết.

Nói tới đây, Lệ Trang xin tôi một ly nước, tôi vội đi lấy nước cho Lệ Trang rồi vội vã quay về phòng. Bước vào phòng tôi thấy Lệ Trang gục đầu trên bàn, mái tóc thả dài che đi một bờ vai, che đi một phần khuôn mặt của cô. Trang quay lên, tay hất mái tóc rối như lâu ngày không buồn chải đến nó. Lệ Trang uống nước pha lẫn những dòng nước mắt. tôi thấy lòng mình cũng quặn đau. Thương cho một tiểu thư ngày nào, tại sao phải sống ra nông nỗi này. Uống hết ly nước Lệ Trang nói tiếp.

- Huy giữ lời của anh ấy là khi về Mỹ, anh sẽ xin cho em được visa, chỉ đợi ngày về theo.

Anh thường gọi phone và nói chuyện trên mạng với em, anh ấy gắn cho em cái máy camera để mỗi lần nói chuyện trên mạng, tụi em có thể thấy mặt nhau. Anh nói “nếu em yêu anh thì em phải chiều anh vì khi xa em, anh nhớ và cần xác thịt của em”. Anh giới thiệu em cho Lan, Lan chuyên làm nghề bán thân ở Sài gòn, cũng là người bạn anh đã quen biết nhiều năm. Em dù không thích cũng vẫn phải làm để chiều anh, vì quá yêu anh và một phần em cũng muốn sang Mỹ. Cũng vì thương anh ấy nên anh bảo em phải giở trò hôn hít Lan, sờ mó nhau trên mạng để anh có thể được thỏa mãn. Một tuần cứ 2,3 lần Lan đến với em để bầy biện một trò chơi hứng thú đó cho Huy cảm thấy sung sướng, cho Huy vừa lòng và yêu em hơn. Nhưng giấy tờ visa có mà anh không gởi phần còn lại sang để em được đi Mỹ. Ngày đêm em trông chờ thấp thỏm, anh cứ bảo nhà anh đã bị cháy nên đi làm giấy tờ cũng lâu lắm. Lan cũng dần không đến nhà em nữa. Huy cũng dần không gọi cho em nữa, cuối cùng anh đổi số điện thoại, thế là em không liên lạc được với anh. Cũng may có người bạn về Việt Nam chơi giới thiệu cho quen một người anh của anh ấy trong vòng một tháng. Anh Cảnh đã bay về Việt nam cưới em. Đám cưới em ở nhà thờ lớn lắm chị ạ, ở thành phố Nha Trang ai cũng biết, cũng khen. Chồng em lớn tuổi hơn em, đã li dị với 1 đời vợ và có 2 người con trai đang ở với vợ lớn của anh ấy. Em dù không yêu anh Cảnh như Huy nhưng đối với em anh Cảnh là một thiên thần cứu sống cuộc đời của em vì lúc em đau đớn, mòn mỏi đợi chờ Huy, thất vọng giữa đường tình thì anh Cảnh lại mở vòng tay rộng đón em. Chỉ vài tháng sau là em có mặt ở Mỹ. Anh Cảnh đã từng nói với em, anh không giàu, cái anh có chỉ là một tình yêu như biển cả để chỉ dành riêng cho em. Em không ngạc nhiên khi bước vào căn nhà của anh ấy. Một căn nhà ngoại ô giữa những cánh đồng, khu mà người Việt Nam hay nôm na gọi là “khỉ ho cò gáy”. Đằng sau là một cái ao sình chỉ toàn là cá sấu và rùa. Một căn nhà thô sơ, mộc mạc. Đã 2 tháng trôi qua, chải chuốt trong hạnh phúc. Sau hai tháng đó em nhắc nhở anh Cảnh dẫn em đi làm giấy tờ, thì anh bảo là bận làm. Anh ấy có một tiệm tạp hóa nhỏ mà em là người xếp hàng cho tiệm, dù không được lãnh tiền, nhưng em vẫn vui vẻ làm vì nghĩ làm cho chồng mình thì cũng chả sao. Sau hai tháng anh bắt đầu thường hay về trễ, nhậu nhẹt say sưa. Mỗi lần say anh về nhà nửa đêm là cứ đạp em xuống giường hay vặn đèn, đem em ra chửi thậm tệ, nào gọi em là “con đĩ” đánh đập em không ngớt. Có một lần em đi làm về thì thấy anh đang ngồi uống rượu với một cô bạn gái. Anh hiên ngang giới thiệu với em đây là cô bạn gái cũ của anh. Tên cô là Bích, rồi anh bắt em phải uống rượu với cô Bích. Em từ chối vì biết mình không uống rượu được thì anh lại đánh đá em trước mặt Bích vì bảo em thất lễ với Bích. Cứ như thế chuyện xảy ra ngày càng nhiều thêm, có đêm Bích ngủ lại nhà em và em phải sang phòng khác mà ngủ. Có một lần gia đình bên chồng từ xa đến thăm, họ chứng kiến em sống trong đau khổ và tội nghiệp, họ đã cứu em, họ đã phải chở em trốn anh Cảnh như một người tù phạm trốn công an. Em hỏi chị tại sao đời em bất hạnh? Tại sao em không tìm được chân hạnh phúc? Em vụng về, yếu kém điểm gì mà em phải trao đổi cuộc đời bằng những nước mắt vô lường? Tại sao? Tại sao phải là em?

Rồi Lệ Trang ôm mặt khóc nức nở. Tôi nói trong nghẹn ngào:

- Em, chị xin em đừng khóc nữa vì em đã khóc quá nhiều trong thời gian qua. Bây giờ em phải sửa soạn lại nhan sắc, chuẩn bị cho cuộc đời mới, và xếp lại trang tình cũ đi em. Hạnh phúc là điều mà mọi người trong chúng ta đều phải có. Dù số phận có đặt để chúng ta ra sao đi nữa thì chúng ta cũng phải đứng lên giành lại hạnh phúc của mình, mà bấy lâu nay đã đánh mất vì mình đã sống trong chịu đựng, cùng cực của cuộc đời. Mình phải sống một cuộc đời đáng sống. Em phải can đảm bước đi một bước, thì chị sẽ cầm tay dắt em đi thêm bước nữa và bước nữa đến lúc em một mình cứng rắn đi thì chị sẽ nhìn em mà nói “xin em điểm phấn tô son lại, ngạo với nhân gian một nụ cười”.
Rồi Lệ Trang ôm tôi: “cám ơn chị đã cho em một niềm tin, một hy vọng. Em sẽ nhờ chị giúp em giới thiệu đến luật sư Vinh giúp em làm giấy tờ thường trú và luật sư Nghiêm giúp em về ly dị nha chị”. Tôi cười nhìn Lệ Trang vừa nói “Em đừng lo Văn phòng BPSOS có những nhân tài trẻ với trái tim nhân ái và đoàn kết sẽ tiếp tay giúp em tìm lại con đường hạnh phúc”.

[Tên của nhân vật được thay đổi để bảo vệ cho cho đương sự.] Để biết thêm chi tiết, xin liên lạc: Falls Church, VA: 703-538-2190; Silver Spring, MD: 301-439-0505; Houston, TX: 281-530-6888. Chương Trình Chống Nạn Bạo Hành Trong Gia Đình của UBCNVB được sự tài trợ của, Fairfax County Consolidated Funding Pool (FY08) và U.S. Department of Justice, Office on Violence Against Women, Legal Assistance for Victims Grant Program (2006-WL-AX-0036).

[Nguyệt San Mạch Sống thuộc hệ thống truyền thông của Uỷ Ban Cứu Người Vượt Biển: http://www.machsong.org.]







This article comes from Mach Song - Life Stream
http://www.machsong.org

The URL for this story is:
http://www.machsong.org/modules.php?name=News&file=article&sid=1653