Nhập Gia Tuỳ Tục!
Date: Thursday, July 09 @ 12:23:34 EDT
Topic: Truyện Ngắn


Hưng Yên

- Ông sao mà cứ hay bắt bẻ từng li từng tí một, ở Mỹ đã 19, 20 năm rồi mà chẳng thay đổi chút nào? Bên này thì “đàn” nào cũng phải đi làm cả, có khi đàn bà còn làm những công việc gay go hơn đàn ông nữa chứ, ở đấy mà “Thiếp trong cánh cửa chàng ngoài chân mây”, có mà đói rã họng ra!

- Ai chả biết bên này thì “đàn” nào cũng phải đi làm cả, nhưng mình là người Việt Nam, ít nhất mình cũng phải giữ lại một chút gì những cái hay cái đẹp của mình chứ? Mỹ khác, Việt Nam khác. Mỹ đang cãi qua, cãi lại, dơ thẳng cánh tát vào mặt chồng cái bốp thì chẳng sao, chứ đàn bà Việt Nam mà làm như vậy coi có được không? Có chấp nhận được không? Có còn là người Việt Nam nữa không?

- Dĩ nhiên là không chấp nhận được, nhưng người chồng cũng phải làm sao cho xứng đáng là một người chồng chứ? Bây giờ - lại đang ở Mỹ - mà còn cái kiểu “chồng chúa vợ tôi” hay là hơi một tí thì hùng hùng, hổ hổ, thượng cẳng tay, hạ cẳng chân thì ai mà để yên cho, nó không bỏ đi lấy thằng khác mới là lạ?!

Đó là một mẩu “tranh cãi” giữa tôi và bà xã của tôi đấy các vị ạ! Chúng tôi sống với nhau đã 51 năm; cũng vào tháng này năm trước, các con tôi, chúng đã tổ chức lễ mừng 50th Anniversary của bố mẹ, đông và vui thật là vui. Nói như thế không phải để “nổ”, mà chỉ muốn nói chàng và nàng nay đều đã… cúp bình thiếc, chàng trên 7 bó, còn nàng trên 6 bó mất rồi!



Nhớ lại ngày đó hai đứa đều còn trẻ măng và nàng đúng là: Em hiền như ma sơ. Còn chàng lúc nào cũng nhả khói thuốc như một cái đầu máy xe lửa, có độ còn bầy đặt hút ống vố như một ông cụ non nữa chứ. Nhưng mà có sao đâu? “Làm trai biết đánh tổ tôm, uống trà Chính Thái, xem nôm Thuý Kiều” cơ mà! Trong bàn nhậu, không biết hút thuốc, không biết uống rượu, bị chúng kêu là “Nguyễn thị…”! Ngày đó nàng có sạp bán đồ Mỹ ở ngoài chợ, thỉnh thoảng để lại cho chàng một “can 79” hay một “can Half and half”; hai thứ này trộn vào với nhau nhồi vào ống vố mà hút thì cả xóm cũng ngửi thấy mùi thơm. Còn rượu ngon Hennessy hay Ông già chống gậy (Johnnie Walker) bong mất cái băng “ga răng ty”, bán thì mất giá nên để cho chàng uống. Khoẻ người thôi chứ có sao đâu? Với lại… “Thứ nhất quân tử ngà ngà, thứ nhì quân tử đường xa mới về”, cứ là… phải biết nhé!

Ngày đó - cái hồi còn trẻ ấy - sao mà em hiền thế? Ở Việt Nam em không cấm anh hút thuốc lá Mỹ và uống rượu Mỹ. Còn nay đang ở Mỹ, thuốc lá Mỹ với rượu Mỹ mua lúc nào chả được, thậm chí con nó mua biếu bố mấy chai rượu hoặc mấy bao thuốc lá thì mẹ lại “ca cẩm” cả ngày, cho là… chất độc! Thế là: Em không còn hiền như ma sơ nữa, cho nên những thói quen ngày trước anh bỏ phứt cho rồi!

Đã mấy năm nay tôi bỏ hút thuốc, bỏ uống rượu, bỏ luôn cả… cà phê! Bây giờ mà hút vào một điếu thuốc sao thấy đầu óc nó quay cuồng, ruột gan lại nôn nao muốn ói. Ngày trước mang tiếng là tửu lượng kém cũng tu được vài, ba lon Budweiser một lúc, còn bây giờ 1 lon bia uống không hết, còn cà phê thì… năm thỉnh, mười thoảng, khi uống khi không, không ghiền. Nói chung là tôi bỏ tất, bỏ tất tần tật, chỉ không… bỏ em thôi!

Cũng có người cho là kỳ quái, viết văn, làm thơ mà không rượu chè, không cà phê thuốc lá thì lấy hứng đâu mà viết? Nhà văn sừng sỏ Mai Thảo: “Ta thấy hình ta những miếu đền, tượng thờ nghìn bệ những công viên” vậy mà khi sắp thở hơi cuối cùng cũng còn thì thào 3 tiếng “cho điếu thuốc”! Tôi bảo so sánh tôi với Mai Thảo chẳng khác gì so sánh một con đom đóm với ngọn hải đăng. Tôi có viết bao nhiêu cũng không bằng Mai Thảo được, vì thế có hút thuốc, uống rượu, uống cà phê… hay không cũng chả có ảnh hưởng gì bao nhiêu!

Ở Việt Nam hút thuốc, uống rượi, chơi chim, đá gà, cứ là thả dàn. Thịt một chú dê xồm, muốn cho không có mùi dê thì cho dê uống rượu rồi cột dê vào gốc cây sau đó lấy roi thẳng tay mà quất khiến nó chạy vòng vòng toát bồ hôi là hết mùi dê. Làm thế mà chẳng gặp phiền toái gì. Nay ở Mỹ mà làm những điều kể trên sao dễ vào nhà đá quá. Cấm hút thuốc nơi công cộng hay nơi trường học. Hai anh võ sĩ lên đài, đánh nhau hộc máu mồm dồn máu mũi, hoặc anh nọ đá trúng “dế” anh kia nằm dẫy tê tê. Không sao vì đó là thể thao, là sport. Còn cho hai con gà đá nhau là tàn nhẫn, là hành hạ súc vật. Cũng thế, uống rượu huyết dê, ăn tiết canh dê, lẫu dê, tái dê, dê 7 món, dê xào lăn… cứ tha hồ; chứ còn cột dê vào gốc cây lấy roi mà quất cho dê chạy vòng vòng toát bồ hôi đặng hết mùi dê là hành hạ súc vật, là tàn nhẫn là ra toà phạt tiền rồi vào nhà đá.

Người ta kể chuyện tại thành phố New Orleans tiểu bang Louisiana có ông Việt Nam kia thích nuôi chim quý. Ông ta đã làm một cái lồng bẫy và đã bắt được một con chim rất đẹp. Có lẽ đây là một loại chim hiếm nên mặc dù đã ở New Orleans mấy năm mà ông chưa hề nhìn thấy một con chim cùng loại với con chim này lần nào. Bẫy được con chim quý, ông ta làm một cái lồng thật đẹp để nuôi, ra chợ mua thức ăn đặc biệt của chim về cho chim ăn. Nói chung là ông ta cưng quý con chim hơn cưng quý một người tình. Bạn bè tới nhà, ông hãnh diện khoe mình có được con chim lạ. Cho tới một hôm, tự nhiên có xe cảnh sát chớp đèn đậu trước cửa nhà, rồi một ông police đi cùng với một ông wildlife vào nhà trao cho ông một cái ticket. Sau đó ông phải ra toà với số tiền phạt 500 Đô La, còn có bị còng tay nhốt cô nếch ngày nào không thì không thấy nói. Cái tội ông đã phạm phải là làm mất tự do của một “con chim khách”. Con chim ông bẫy được không phải “cư dân” của Louisiana. Luoisiana không có loại chim này, nó từ tiểu bang khác “du lịch” tới New Orleans thì bị nạn, bị ông bắt nhốt. Mặc dù bắt nhốt để nuôi thôi chứ không phải để hành hạ nhưng đó vẫn cứ là phạm luật.

Có người cho luật pháp Mỹ có nhiều cái ấm ớ chỉ tại mấy ông mấy bà - nhất là mấy bà - ăn no rửng mỡ, không có việc gì làm bầy ra. Lập hội nọ, lập hội kia, đòi cái này, đòi cái nọ… Dĩ nhiên các bà đòi nam nữ bình quyền, các bà lập hội bảo vệ phụ nữ, hội bảo vệ trẻ em, hội bảo vệ súc vật… là tốt. Nhưng sao không thấy hội bảo vệ thai nhi mà lại đòi tự do phá thai? Thai nhi chưa phải là con người sao? Chưa phải là sự sống sao? Rồi còn đòi tự do giới tính, hai mụ nạ dòng lấy nhau, hai ông đực rựa râu ria xồm xàm đưa nhau ra toà lập hôn thú, một ông làm chồng, một ông làm vợ thật là khiếp đảm. Toàn là những thứ trái với tự nhiên! Nhưng biết làm sao được? Mình ở nước người ta thì phải tuân theo luật pháp của người ta: “Nhập giang tuỳ khúc, nhập gia tuỳ tục, đi nước Lèo ăn mắm ngoé”. Tuy vậy mà chỉ nên học những cái hay thôi chứ cái dở thì chẳng nên bắt chước.

Có những cái của họ mình cho là ấm ớ nhưng vẫn không được phạm vào vì đó là luật. Anh giết dê, anh uống rượu huyết dê, anh ăn tiết canh dê thì mặc kệ anh, nhưng anh lấy roi quất túi bụi vào con dê là không được, là anh đã đối sử tàn ác với súc vật, là anh đã phạm luật! Con chim nó đang bay nhảy tự do, nó từ nơi khác tới, anh bắt nó nhốt lại. Mặc dù là anh cưng nó, anh vẫn cho nó ăn uống no đủ, nhưng anh nhốt nó, làm mất tự do của nó là anh phạm luật. Thế đấy! Dù có nhiều điều mình cho là ấm ớ nhưng vẫn phải công nhận là họ “Thượng tôn pháp luật”. Đã làm ra luật, đã có luật thì phải tôn trọng luật, lời nói đi đôi với việc làm chứ không có cái kiểu “Nói lời rồi lại nuốt lời, cứ như con chó mửa rồi lại ăn” như Bác và Đảng ta đâu.

[Ngày Miền Nam Việt Nam mới hoàn toàn được “giải phóng” đi đến đâu cũng thấy khẩu hiệu: "Không có gì quý hơn độc lập tự do”. Sướng nhá, “ranh ngôn” của Bác đấy! Thế nhưng đừng thấy thế mà tưởng bở, Bác nói một đàng, Bác và tay chân bộ hạ, đồng đảng của Bác làm một nẻo. Mấy trăm ngàn Quân, Công, Cán chính miền Nam vào tù ráo trọi. Mà chẳng phải chỉ tù năm bữa, nửa tháng hoặc đôi ba tháng mà là: 3 năm, 6 năm, 9 năm, 12 năm… Có người tù tới 20 năm, hết nửa đời người rồi còn gì? Thế mới biết câu nói của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu là vô cùng đúng đắn và chính xác: “Đừng nghe những gì Cộng Sản nói, mà hãy nhìn những gì Cộng Sản làm”!]

“Nhập gia tuỳ tục”! Đến ở nhà người ta thì phải giữ theo “lễ giáo” nhà người ta, chứ còn “học” hay “bắt chước” thì cũng còn tuỳ. Cái gì đáng học, cần học mới học, còn những gì tốt đẹp của ta thì ta phải giữ.

Ở Việt Nam ta, đừng nói đến cái thời Cộng Sản bây giờ vì nó “bát nháo” hết rồi, còn cứ bình thường ra những: “nhân, nghĩa, lễ, trí, tín” hay “tiên học lễ hậu học văn” hoặc “cá không ăn mắm cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư” muôn đời vẫn đúng. Tuy nhiên vẫn có nhiều điều cần phải thay đổi.  Ngày trước chúng ta học:

Con ơi muốn nên thân người,
Lắng tai nghe lấy những lời mẹ cha:
Gái thời giữ việc trong nhà,
Khi vào canh cửi khi ra thêu thùa.  
Trai thời đọc sách, ngâm thơ,
Dùi mài kinh sử để chờ kịp khoa.
Mai sau nối được nghiệp nhà
Trước là đẹp mặt sau là ấm thân!

Bây giờ thời thế đổi thay, nhất là lại ở bên Mỹ này, con gái không còn chỉ “giữ việc trong nhà” với “khi vào canh cửi, khi ra thêu thùa” nữa mà trai hay gái gì cũng đều phải lăn mình ra ngoài đời cả. Trai hay gái gì cũng đều phải “dùi mài kinh sử để chờ kịp khoa”cả. Vì thế mà những đặc quyền đặc lợi dành cho người đàn ông ngày xưa bây giờ không còn nữa. Câu nói “Trai năm thê bẩy thiếp, gái chính chuyên chỉ một chồng” bây giờ trở thành lỗi thời rồi!

Thời nay là thời của nam nữ bình quyền. Trách nhiệm ngang nhau thì quyền lợi cũng ngang nhau. Dĩ nhiên xét về mặt “thể chất và tâm lý” thì người nam và người nữ khác nhau nên sự ưa thích cũng khác nhau. Vậy thì người đàn ông thích một người đàn bà như thế nào?

• Dĩ nhiên ngoài sắc đẹp, người đàn ông thích nhất là một người đàn bà nhẹ nhàng, kín đáo và đằm thắm. Nói một cách khác: Đã là đàn bà thì phải có “nữ tính”! Câu nói nghe có vẻ như vô lý, làm sao đã là đàn bà mà lại không có nữ tính được? Vậy đấy: Đàn bà mà đòi chỉ huy chồng, kiêu căng, ngạo mạn, nóng nẩy, hấp tấp, lúc nào cũng… quang quác (xin lỗi) là người đàn bà không có nữ tính!

Cứ coi là như thế đi, thế còn người đàn ông thì phải như thế nào đàn bà mới thích?

• Phải thật sự là một người đàn ông. Câu nói: “Trai tài gái sắc” tuy vẫn đúng, nhưng thời bây giờ không thiếu gì những người đàn bà có tài, có khi còn “tài” hơn chồng, kiếm nhiều tiền hơn chồng vậy mà họ vẫn yêu quý và tôn trọng chồng bởi chồng họ có phong thái của người đàn ông: Giản dị, bao dung, rộng lượng và… biết chiều chuộng.

Thời thế đổi thay, môi trường sống đổi thay, cuộc sống đổi thay nên những: Tam cương, Ngũ thường và Tam tòng, Tứ đức là những tiêu chuẩn về đạo đức, về cách sống cho người đàn ông, cho người đàn bà cũng đổi thay, có cái cần phải giữ mà có cái cũng nên bỏ.

Thí dụ:     

• Đối với người đàn ông: Tam cương là quân thần, phụ tử và phu phụ. Quân thần là vua tôi thì thời bây giờ làm gì có vua tôi nữa mà phải giữ. Chỉ còn phụ tử là cha con và phu phụ là chồng vợ thì vẫn phải giữ.

Kế đến ngũ thường tức là:

1- Nhân: Lòng yêu thương đối với muôn loài, muôn vật.
2- Nghĩa: Cư xử công bình, theo lẽ phải.
3- Lễ: Tôn trọng, hoà nhã trong khi cư xử với mọi người.
4- Trí: Sự thông biết lý lẽ, phân biệt thiện ác, đúng sai.
5- Tín: Giữ đúng lời, đáng tin cậy.
Đó là tam cương và ngũ thường cho người đàn ông.

• Còn người đàn bà ngày xưa thì phải: Tam tòng, Tứ đức. Tam tòng là tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử có nghĩa là: Ở nhà thì theo cha, lấy chồng thì theo chồng, chồng chết thì theo con. Đối với thời buổi bây giờ, cái “Tam tòng” này thấy đã quá lỗi thời, cho dù có bắt buộc chắc cũng chả ai theo.

Còn tứ đức là:

1- Công: Khéo léo trong việc làm.
2- Dung: Hoà nhã trong sắc diện.
3- Ngôn: Nhẹ nhàng, mềm mại trong lời nói.
4- Hạnh: Nhu mì trong tính nết.
Tam tòng thì bỏ còn tứ đức lại vẫn phải giữ. Một người đàn bà cho dù giỏi, đẹp thế nào mặc lòng mà không đủ “tứ đức” thì cũng chả đáng quý gì mấy!

Nói tóm lại “Nhập gia tuỳ tục”, ở nước người ta thì phải tôn trọng luật pháp của người ta, phải tôn trọng “văn hoá” của người ta. Tuy vậy vẫn chẳng nên quên mình là người Việt Nam. Tình phụ tử, nghĩa phu thê của mình thật đáng trân quý. Hãy tôn trọng và nhường nhịn nhau. Dù không còn tình cũng còn nghĩa. Rồi còn lễ giáo của gia đình, còn hạnh phúc của con cái. Người ta có thể dễ dàng đưa nhau ra toà xin ly dị chỉ vì không còn thấy hợp với nhau nữa. Người ta có thể đưa tay sáng vào mặt chồng một cái chát giữa chốn đông người cũng chẳng sao! Nhưng người Việt Nam mình thì không được, “văn hoá” của mình không cho phép làm như thế.

Có người cho rằng nền tảng của gia đình bây giờ thật là mong manh, càng giầu có, càng đẹp tốt bao nhiêu thì lại càng… dễ thay vợ đổi chồng bấy nhiêu! Báo chí đã chả đăng có bao nhiêu cặp: vợ là hoa khôi, hoa hậu, chồng là đại gia, giầu có. Lúc mới lấy nhau thì hạnh phúc lắm lắm, tưởng như là “sông có cạn, núi có mòn, chân lý ấy chẳng bao giờ thay đổi!” (“ranh” ngôn của Bác) Ấy thế mà mới chỉ mấy năm sau đã mỗi người mỗi ngả, chẳng những bỏ nhau mà còn rêu rao kể xấu nhau nữa! Y hệt như :

“Mối tình Trung Quốc với ta,
 Qua đêm tới sáng đã ra kẻ thù!”

Sao thế? Bởi nó không đặt nền tảng trên sự thành thật, thương yêu, kính trọng và nhường nhịn nhau mà chỉ có hời hợt, lợi dụng nhau. Tóm lại: ăn theo thuở, ở theo thời, nhập gia tuỳ tục nhưng đừng bao giờ quên mình là người Việt Nam!

[Nguyệt San Mạch Sống thuộc hệ thống truyền thông của Uỷ Ban Cứu Người Vượt Biển: http://www.machsong.org.]







This article comes from Mach Song - Life Stream
http://www.machsong.org

The URL for this story is:
http://www.machsong.org/modules.php?name=News&file=article&sid=1641