Thư Của Mẹ
Date: Monday, May 11 @ 10:25:12 EDT
Topic: Truyện Ngắn


Lê Mộng Hoàng
(Thư gửi con trai út trước ngày con bước vào đường sự nghiệp và lập gia đình)

Sâm dấu yêu,

Tháng 5 là tháng có “Ngày Cho Mẹ” (Mother Day) ngày mà hầu như mọi người con đều nghĩ đến mẹ mình, tỏ lòng biết ơn công khó sinh thành nuôi dưỡng của mẹ, cũng như niềm vui, tình thương bao la mẹ đã chắt chiu dành dụm cho con. Trong 24 năm qua- từ lúc con mới vào học lớp Mẫu giáo con đã biết làm thiệp chúc mừng mẹ với những câu viết ngây thơ dễ thương, chứa chan tình cảm. Chính vì thế để đáp lại niềm vui triền miên con đã liên tục mang đến cho mẹ-và cho cả Ba-năm này, Mẹ ngồi ôn lại viết thư cho con. Đứa con trai út mà từ ngày sinh ra đến nay chưa một lần làm ba mẹ buồn lòng- xin cảm tạ Trời Phật- đã tạo duyên lành cho Mẹ được có con. Con là một sự hòa hợp hoàn hảo giữa ba và mẹ. Con thừa hưởng tính thông minh, điềm đạm, giỏi Toán và đúng giờ của ba nhưng lại ưa thích văn chương và viết lách và lo cho người khác của mẹ, tính ham mê làm việc thiện nguyện, lạc quan của Mẹ, và cả tính ham mê bạn bè, hiếu khách và thích trẻ con của mẹ nữa.



Cuộc đời ở xứ Mỹ tân tiến này quá vội vàng và vô thường. Mẹ chỉ sợ nếu không ghi lại NIỀM VUI SƯỚNG quí giá mà con đã âm thầm mang đến cho ba mẹ từ lúc mới lên 1 tuổi cho đến hôm nay thì cũng hơi bất công. Mẹ chưa từng được đọc thư của người cha hoặc mẹ cám ơn con mình so với hàng vạn hàng triệu lá thư gửi cho mẹ cho ba; vì vậy mẹ muốn phất ngược lá cờ vào NGÀY CHO MẸ năm nay. Mẹ cám ơn con. Dù biết rằng tính con khiêm nhường không muốn mẹ viết ra trên báo chí, không muốn mẹ nói to cho cả nhà biết về tính tình ôn hòa, lễ độ, khả ái của con, về những săn sóc nhỏ nhặt đầy tình thương của con nhưng mẹ vẫn ghi lại. Biết đâu vài năm sau mẹ sẽ không còn nhớ rõ ràng như hôm nay, biết đâu một ngày bất ngờ nào đó mẹ ra đi mà chưa nói được lời khen thưởng con đã sống trọn vẹn, có ý nghĩa cao đẹp 24 năm qua. “Sống cho mình và cũng sống vì người. Luôn tìm cách mang niềm vui cho người.” Mẹ còn nhớ lúc 6 tuổi, học lớp 1 con đã làm một chiếc hộp xinh xắn đựng nữ trang cho mẹ ngày Mother Day và con viết “Lớn lên con sẽ mua cái nhẫn kim cương bỏ vào hộp này cho mẹ (When I grow up I will buy a diamond ring put in this box for you, mom)”.

Ngày mẹ tốt nghiệp đại học 1986 con mới 6 tuổi, mặc quần sọt áo thun đi dự lễ ra trường của mẹ; con đội chiếc mũ đen của mẹ rồi cười sung sướng. Mẹ đã nói “Mẹ mong ước sau này mẹ sẽ được đội mũ của con, ngày con tốt nghiệp đại học, con nhớ ráng chăm học”. Điều mơ ước ấy đã thành sự thật, cách đây 3 năm ngày 19 tháng 5 năm 2002 mẹ đã hân hoan đoi mũ của con ngày con tốt nghiệp cử nhân kinh tế (BA of Economics) hạng danh dự tại trường đại học Virginia (UVA). Năm nay ngày 22 tháng 5 sắp tới mẹ lại một lần nữa được đội chiếc mũ Tiến Sĩ Luật Khoa của con; lúc con tốp nghiệp Đại Học Luật Khoa thuộc University of Virginia (UVA).

Ngày Thứ Bảy tháng 4 vừa qua, một lần nữa giấc mơ của mẹ đã thành sự thật, kể cũng hơi lạ! Trước ngày 9- ngày con vào đợt chung kết của cuộc tranh cãi “William Minor Lile Moot Court Competition” tại trường Luật đại học Virginia, thứ Hai ngày 4 mẹ nằm mơ thấy con thắng cuộc, mẹ có gởi Email cho ông bà Alberico, ba mẹ của Rachel - vị hôn thê của con- và đặt câu hỏi “Giấc mơ của tôi có thành sự thật không?" Nào ai biết được! Thế mà Trời Phật đã độ trì cho con và cho cả gia đình mình vì con đã thắng cuộc tranh cãi phiên tòa Lile Moot Court năm 2005 này, đem lại vẽ vang cho cộng đồng người Mỹ gốc Á Châu. Con là người sinh viên Mỹ gốc Á Châu Thái Bình Dương đầu tiên trong lịch sử của trường Luật thuộc đại học Virginia được ghi tên trên bảng đồng danh dự trên bức tường vinh danh các người thắng cuộc giải Lile Moot Court. Năm 1959 thượng nghị sĩ Edward Kennedy đã đoạt giải Lile Moot Court này khiến sự nghiệp của ông sáng chói trong lãnh vực chính trị Hoa Kỳ. Mẹ không bao giờ mơ tưởng tên Lê Quang Sâm cũng được đề lên bảng đồng trên bức tường vinh hạnh của trường Luật sáng giá UVA này. Cách đây 5 năm (năm 2000) ngày con được chọn làm sinh viên danh dự (Honor student) được cư trú trong căn phòng kiểu mẫu với tên con đề trên bảng đồng trước cửa phòng dọc theo hành lang phía trước tòa nhà Rhontunda của trường UVA mẹ đã vui mừng quá đỗi rồi.Điều này chứng tỏ là người Việt Nam cũng có thể tiến đến những bậc cao của thềm vinh dự trường đại học UVA. Kế đến năm 2002 khi con làm chủ bút tờ nhật báo Cavaliers Daily của trườg UVA con đã mang về cho trường và cho mẹ 3 phần thưởng sáng giá từ hội báo chí tiểu bang Virginia (VA Press Association) (Best Sport Reporter) Phóng viên Thể Thao hay nhất; tờ báo miễn phí tốt nhất của VA (The Best Free Daily Newspaper of VA) và bài phóng sự hay nhất trong năm (The Best Article of The Year).

Điều mà mẹ trân quí và yêu thích nhất là thái độ khiêm nhường, từ tốn, điềm đạm của con trước những thành công vẽ vang với số tuổi đời còn non dại. Lúc nào con cũng nói ít hoăc yên lặng mỉm cười và cám ơn các vị thầy, các vị trưởng thượng. Nhìn con bắt tay và cúi dầu cám ơn các vị Chánh án tòa Thượng thẩm sau khi họ tuyên bố cô Kristi O'Malley và con đã thắng cuộc tranh tài mẹ thầm niệm “A Di Đà Phật cầu xin ngài giữ gìn mãi đức khiêm tốn ấy nơi cháu Lê Quang Sâm”.

Với lòng chân thật và hạnh khiêm nhu làm vốn liếng, mẹ tin chắc con sẽ được nhiều người nâng đỡ mến thương trên bước đường chông gai, gay cấn trong nghề nghiệp Luật sư của con sau này.

Trên đường Tình ái con cũng may mắn được bàn tay Phật Quán Thế Âm dìu dắt. Con đã gặp Rachel trong suốt năm 2002 làm thiện nguyện chủ bút tờ Cavaliers Daily News, mỗi ngày 12 tiếng đồng hồ- từ 3 giờ chiều đến 3 giờ sáng. Mẹ còn nhớ trong chuyến đi chùa Tây tạng ở Maryland khi con lái xe đưa mẹ đến chùa để cầu nguyện cho chị Kiều, con dâu của dì Ánh Tuyết, con đã tâm sự với mẹ: “Con có một cô bạn học giỏi, thông minh nhưng tính rất hiền và đơn giản. Nó làm volunteer cho báo Cavaliers cực khổ mà không bao giờ phàn nàn gì cả". Lời con nói rất đúng; từ ngày mẹ gặp Rachel (trong lễ mãn khóa 2002) cho đến nay, càng gần cô ấy mẹ càng thương mến hơn. Ở Rachel có điều gì thành thật và khả ái khiến mọi người trong gia đình mình dễ cảm thông, đón nhận với tình thân hơn là với một cô gái Mỹ, con gái cưng của một vị khoa trưởng trường đại học khác. Rachel cư xử rất hồn nhiên và dịu dàng, từ tốn. Khi nghe con nói Rachel sẽ trở nên cô giáo trường trung Học sau khi tốt nghiệp Cao học tháng 5 tới mẹ càng vững bụng. Nhìn chung quanh mẹ thấy các bạn mẹ, những thầy cô giáo, tuy đời sống vật chất không sung túc dư thừa như bác sĩ, nha sĩ, kỹ sư, luật sư nhưng gia đình hạnh phúc- đặc biệt là các cô giáo luôn chú tâm dạy con cái rất kỹ lưỡng, chắt chiu truyền đạt cho con “Lý Tưởng để sống một cuộc đời có ý nghĩa và vị tha”. Bà ngoại cũng là cô giáo đó con. Mẹ cũng là cô giáo’,nay đựơc con dâu là con một nhà giáo và cũng sẽ là cô giáo thì quả thật là tuyệt diệu! Đôi khi có những món quà từThượng Đế vô giá mà mình phải quì xuống Cảm tạ ơn trên đã quảng đại từ bi ban thưởng cho.

Tháng 3 vừa rồi khi Rachel về Annandale ở lại nhà mình để đi phỏng vấn ở trường trung học Freedom ở quận Prince William, mẹ có nói với cô ấy “I have the positive feeling that who ever meet you and look in your eyes when they interview you they will know this is a very good teacher  and they will offer you the job.” (Bác có cảm tưởng lạc quan là người nào gặp cháu, nhìn thẳng vào mắt cháu khi họ phỏng vấn cháu họ sẽ biết Đây là một cô giáo rất tốt và họ sẽ mời cháu dạy học.) Mà đúng như vậy 100% Rachel đã được nhận vào trường TH Freedom. Hai đứa con đã là bạn tốt với nhau trong 5 năm trời thì hãy giữ gìn vun xới tình bạn ấy, kính nể nhau, cư xử ôn hòa nhã nhặn như từ lâu nay. Với Tình Bạn và Tình Yêu chân thành hai con sẽ tạo được một tổ ấm vui tươi bền lâu sau ngày trọng đại 6 tháng 8 sắp đến. Cám ơn con đã đem đến cho mẹ một cô dâu có trái tim từ ái, tính tình khiêm tốn, giản dị và cách ăn nói dịu dàng đằm thắm.

Mẹ vẫn không quên được một buổi sáng tháng Giêng khi mẹ nói chuyện với con về “Nhóm Từ Thiện Tình Thương” quyên góp tiền để gửi quàTết cho người nghèo ở Hội An, Đà Nẵng, Huế và mổ mắt cataract cho người khổ cực ở Đà Nẵng Rachel đã móc túi ra đưa cho mẹ $20 và nói “Con muốn giúp nhóm Từ Thiên ấy”. Thật dễ thương làm sao! Mẹ vừa cảm động muốn khóc, vừa mừng vô cùng.Điều mong ước của mẹ khi thành lập nhóm Từ Thiện Tình Thương là sau này khi mẹ qua đời, con và các bạn trẻ sẽ tiếp nối công tác bố thí hỷ xã này để mang lại chút niềm vui cho những người kém may mắn, nghèo khổ ở quê nhà. Từ bây giờ Rachel đã bộc lộ sự nhiệt tình một cách ngây thơ thành thật thì sau này cô ấy sẽ giúp con thi hành sứ mạng tinh thần mẹ luôn mong đợi nơi con “The heart is happiest when it beats for others” (Con tim ta vui sướng nhất khi nó đập vì người khác).Mẹ đoán trước rằng hai con sẽ được HẠNH PHÚC lâu dài vì cả hai con đều biết nghĩ đến người khác.

Điều sau cùng mẹ muốn dặn dò con là: Rất nhiều cuộc hôn nhân dị chủng mà chồng là người Á Đông, vợ người Âu hoăc Mỹ Châu không được hòa thuận bền lâu như các cặp mà vợ là người Á Đông và chồng là người Âu Mỹ. Nhiều người đã hỏi mẹ: “Vì sao đàn bà Á Châu thành công hơn đàn ông trong các cuộc hợp hôn dị chủng này?” Con có đoán vì sao không? Vì đàn ông Á Châu nói chung, các thế hệ trước ít quan tâm đến vấn đề đở đần vợ trong công việc nhà cũng như việc nuôi nấng dạy dỗ con cái. Mẹ hy vọng là phái nam ở thế kỷ 21, người Mỹ gốc Á châu như con đã nhận thức rõ ràng điều này. Mẹ có một cô bạn gái từ Paris sang thăm Washingto DC đã khen: “Đàn ông Mỹ lịch sự vui vẽ và thân thiện hơn đàn ông Pháp nhiều. Theo ý của dì ND bạn mẹ thì đàn ông Mỹ được sắp hạng nhất về tính lịch sự và tháo vát. Sở dĩ mẹ phải nêu ra điều này để sữa soạn hành trang cần thiết và phải có khi con khởi hành “chuyến tàu hôn nhân gia đình” vượt đường trường với nhiều khúc quanh gập ghềnh đầy thử thách. Mẹ cầu mong với Tình Bạn, Tình Yêu, niềm tự tin và tính tình đơn giãn coi trọng chiều sâu bên trong hơn hình thức bên ngoài của của cả hai đứa; Rachel và con sẽ giữ gìn được mối tình THỦY CHUNG, hiếm quí của hai người bạn đồng tuổi, đồng trường nhưng khác màu da, khác văn hóa này về lâu về dài. Đây cũng là điều mơ ước sau cùng của mẹ: “Cầu xin cho con được Hạnh Phúc” Con đã từng đồng ý với mẹ rằng: “Hạnh Phúc không phải là một trạng thái tâm hồn, nó là một chuỗi kết nối những giờ phút sống thật trong đời.” 

**

Cám ơn con đã luôn nhớ đến mẹ và khiến mẹ vui sướng vì những tấm thiệp với lời lẽ chân thành, ngây ngô lúc con còn bé và chứa chan ý tình khi con đã lớn lên cùng với vóc dáng và tâm hồn của một thanh niên biết sống có ý nghĩa và có lòng vị tha.

Thương con hoài.
Mẹ của con

Lê Mộng Hoàng (Ngày cho Mẹ. 2005)
** Sách Chìa Khoá Mở Cửa Hạnh Phúc Gia Đình







This article comes from Mach Song - Life Stream
http://www.machsong.org

The URL for this story is:
http://www.machsong.org/modules.php?name=News&file=article&sid=1585