Mạch Sống Online
· Truyền Thông Mạch Sống
· Trang Nhà BPSOS
· Chống Nạn Buôn Người


Chuyên Mục

:: HÃY CỨU CỒN DẦU
:: ĐÒI TÀI SẢN
:: NGÀY VẬN ĐỘNG CHO VN

40 Năm Tị Nạn
An Toàn Lao Động
Bạo Hành Gia Đình
Chống Nạn Buôn Người
Chủ Quyền Quốc Gia
Cứu Trợ Thiên Tai
Di Dân & Nhập Tịch
Định Cư Nhân Đạo
Lịch Sử Qua Lời Kể
Mái Ấm Gia Đình
Nhân Quyền
Nhân Vật Trong Tháng
Phát Triển Cộng Đồng
Quan Điểm
Sống Đẹp
Sức Khoẻ
Tài Chánh
Tị Nạn
Thế Hệ Trẻ
Thư Toà Soạn
Tin Cập Nhật
Tin Sinh Hoạt
Tin Trang Nhất
Tin Tức Thời Sự
Truyện Ngắn
TPP
Tuổi Hạc
Tù Nhân Lương Tâm
Tự Do Tôn Giáo
Văn Khố Thuyền Nhân
Xoá Bỏ Tra Tấn

Chức Năng Thông Dụng
· Đọc Theo Chủ Đề
· Đọc Theo Số Báo
· Ghi Danh vào Email List
· Quảng Bá Mạch Sống
· Top 15
· Ý Kiến Độc Giả
· Liên lạc tòa soạn
· Gửi bài cho Mạch Sống
· Phiếu Đóng Góp
· Census 2010
· Tìm kiếm

Ghi Danh Nhận Tin
Ghi Danh Nhận Bản Tin Mạch Sống
Tìm Kiếm


Hit Counter
We received
27814879
page views since June 01, 2005
MS35 - 05/05: Tâm Sự Của Người Bạn Gái Phương Xa

Bạo Hành Gia Đình Hằng Dương

Tôi sinh ra trong một gia đình có bảy chị em gái. Mọi việc đối với tôi thật suông sẻ và may mắn: đi học, đi làm, lập gia đình… Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi tình cờ quen được một anh khá đẹp trai và dễ thương.

Chúng tôi yêu nhau say đắm rồi lập gia đình trong khoảng thời gian ngắn sau đó. Khi tổ chức đám cưới tại nhà hàng Maxim (Saigon), bà con, bạn bè ai cũng khen tôi tốt phước. Nhất là đám “bộ tứ” thân nhất của tôi ở trường đại học. Tụi nó vừa mừng vừa “ganh tị” với tôi bởi vì tôi là đứa lập gia đình đầu tiên trong nhóm. Cuộc sống êm đềm trôi qua bên cạnh người chồng đạo đức hết mực thương yêu vợ con.

Tôi lại được làm phó giám đốc tài chính trong một công ty có tiếng tăm trong nước. Tôi thật hạnh phúc trong công danh, sự nghiệp và tình cảm… Cuộc sống của tôi là niềm ao ước của bao người.

Cho đến một ngày, đi khám sức khoẻ tổng quát tại bệnh viện sau khi tôi sanh đứa con thứ hai được một năm, bác sĩ phát hiện tôi có một khối u nhỏ ở ngực phải.

Thật sự tôi cũng không hề nghĩ rằng mình mắc bệnh ung thư vú. Mọi việc xảy đến thật nhanh; trời đất như sụp đổ khi tôi được xác định là đã bị bệnh ung thư và cần giải phẫu ngay trước khi tế bào ung thư phát tán. Thế là bao nhiêu nước mắt của bạn bè, người thân đã khóc cho mình. Sau vài ngày thương khóc cho số phận, tôi đã lấy lại sự bình tĩnh và tự nhủ rằng than khóc không thể chữa hết bệnh, lỡ mắc bệnh này thì phải chữa trị ngay, đặc biệt là với căn bệnh quái ác này thì việc chữa trị phải được thực hiện càng sớm càng tốt. Thế là các bác sĩ và gia đình thu xếp để tôi được làm phẫu thuật sớm. Tôi đã trải qua gần một năm trị bệnh với phẫu thuật, hoá trị và xạ trị.

Thật kinh khủng khi nhìn từng mảng tóc đen rơi xuống nền nhà sau mỗi lần làm hoá trị, đến nỗi tôi phải cạo hết tóc và mang tóc giả khi ra ngoài. Để đủ sức cho những lần hoá trị hay xạ trị là tôi phải nín thở để ăn và uống sữa bởi vì khi được điều trị bằng hoá trị hay xạ trị thì vị giác của người bệnh hầu như không thèm ăn bất cứ thức ăn gì, thức ăn vào đều bị ói ra hết. Mặc dù vậy, chị vẫn phải cố ăn, vì như thế mới có đủ sức để chống chọi với căn bệnh này.

Ở nước ngoài thì tôi không biết chứ ở Việt Nam nếu ai có dịp vào Trung Tâm Ung Bướu – Gia Định đều không khỏi lo sợ, mệt mỏi vì phải đợi chờ. Bệnh nhân thì đông nằm, ngồi chật cả lối đi. Tôi có may mắn hơn một số bệnh nhân khác là có gia đình, và có khả năng tài chánh; đặc biệt là tôi không để bi quan làm hao mòn tinh thần và sức khoẻ.

Những ngày nằm trong bệnh viện, nghe được tâm sự của các bệnh nhân khác cùng đồng cảnh ngộ như mình, tôi không khỏi buồn, có đôi khi cười ra nước mắt.

Có chị nhắn lại cho chồng rằng nếu chị có qua đời thì chồng chị nên lấy vợ khác để có người chăm sóc; nhưng cũng có chị lo sợ chồng bỏ mình rồi đi lấy vợ khác, làm khổ con mình…

Tôi thì suy nghĩ “dòng chảy của cuộc sống cứ tiếp tục trôi cho dù có hay không có mình; làm việc, vui chơi bình thường như mọi người khoẻ mạnh sẽ là liều thuốc tinh thần giúp ta chóng bình phục”. Điều tôi lo lắng là không biết đứa con gái của mình sau này có bị di truyền bệnh ung thư này từ tôi không. Nhưng tôi tin ở khoa học tân tiến ngày nay và tôi cũng rút kinh nghiệm từ sự sống còn của bản thân: “Hãy nên đi khám sức khoẻ định kỳ hàng năm vì đó là biện pháp tốt nhất để ngăn ngừa căn bệnh quái ác này.” Chỉ vì chủ quan không đi khám sức khoẻ tổng quát hàng năm, nên không thể phát hiện và chữa trị bệnh ung thư vú kịp thời. Tôi đã bị ung thư ở lứa tuổi khá trẻ, 34 tuổi, lứa tuổi mà không ai nghĩ là mình có thể bị bệnh ung thư.

Sau hai năm được điều trị, sức khoẻ của tôi hiện nay rất khả quan do tôi tập thể dục, làm việc và nghỉ ngơi có điều độ. Tôi đi bác sĩ khám tổng quát thường xuyên hơn. Tôi đã khuyến khích 6 chị em của tôi nên đi khám định kỳ để phòng bệnh ung thư vú, vì tôi không muốn bất cứ ai phải chịu những mất mát về thể chất cũng như tinh thần khi mắc phải căn bệnh này. Tôi cũng cám ơn tiến bộ của y khoa đã giúp tôi chống chọi với căn bệnh này để ngày hôm nay, tôi được ngồi đây với hai đứa con đang học bài bên cạnh người chồng luôn yêu thương và hỗ trợ cho tôi suốt thời gian qua và mãi mãi.

Cuộc sống vẫn đẹp làm sao! Cầu chúc mọi người có cuộc sống yên bình, khoẻ mạnh và hạnh phúc. Xin các chị, em luôn quan tâm chăm sóc đến mình để còn có sức khoẻ mà chăm sóc cho gia đình thân yêu của mình.

Mạch Sống Số 35, tháng 5, 2005

Posted on Tuesday, May 31 @ 12:26:20 EDT by admin
 
Related Links
· Buôn Người
· More about Bạo Hành Gia Đình
· News by admin


Most read story about Bạo Hành Gia Đình:
Thẻ Xanh Có Điều Kiện

Article Rating
Average Score: 5
Votes: 1


Please take a second and vote for this article:

Excellent
Very Good
Good
Regular
Bad

Options

 Printer Friendly Printer Friendly


Associated Topics

Bạo Hành Gia Đình


 
Copyright 2005 by MachSong, Inc.
PHP-Nuke 2004 by Francisco Burzi
Mach Song Online.
Publisher: Nguyen Dinh Thang