Mạch Sống Online
· Truyền Thông Mạch Sống
· Trang Nhà BPSOS
· Chống Nạn Buôn Người


Chuyên Mục

:: HÃY CỨU CỒN DẦU
:: ĐÒI TÀI SẢN
:: NGÀY VẬN ĐỘNG CHO VN

40 Năm Tị Nạn
An Toàn Lao Động
Bạo Hành Gia Đình
Chống Nạn Buôn Người
Chủ Quyền Quốc Gia
Cứu Trợ Thiên Tai
Di Dân & Nhập Tịch
Định Cư Nhân Đạo
Lịch Sử Qua Lời Kể
Mái Ấm Gia Đình
Nhân Quyền
Nhân Vật Trong Tháng
Phát Triển Cộng Đồng
Quan Điểm
Sống Đẹp
Sức Khoẻ
Tài Chánh
Tị Nạn
Thế Hệ Trẻ
Thư Toà Soạn
Tin Cập Nhật
Tin Sinh Hoạt
Tin Trang Nhất
Tin Tức Thời Sự
Truyện Ngắn
TPP
Tuổi Hạc
Tù Nhân Lương Tâm
Tự Do Tôn Giáo
Văn Khố Thuyền Nhân
Xoá Bỏ Tra Tấn

Chức Năng Thông Dụng
· Đọc Theo Chủ Đề
· Đọc Theo Số Báo
· Ghi Danh vào Email List
· Quảng Bá Mạch Sống
· Top 15
· Ý Kiến Độc Giả
· Liên lạc tòa soạn
· Gửi bài cho Mạch Sống
· Phiếu Đóng Góp
· Census 2010
· Tìm kiếm

Ghi Danh Nhận Tin
Ghi Danh Nhận Bản Tin Mạch Sống
Tìm Kiếm


Hit Counter
We received
27810379
page views since June 01, 2005
MS65 - 12/07: Một Năm Vui Buồn

Sức Khoẻ

Chương Trình Sức Khoẻ Cho Người Di Dân

Cứ mỗi dịp vào Thu, khi trời bắt đầu se lạnh để chuẩn bị vào Ðông, tôi, một liên lạc viên cộng đồng của chương trình Sức Khoẻ Cho Người Di Dân tất tả làm báo cáo cuối năm thì cũng là dịp cho tôi nhìn lại những buồn, vui trong công việc.

Nhiều người cứ hỏi tôi:”Sao cô học 4 năm đại học rồi mà lại đi làm công việc này, uổng quá vậy?” Khi nghe những câu hỏi như vậy tôi chỉ cười thôi, chứ không biết trả lời như thế nào. Tôi tự nghĩ không lẽ mình phải giải thích với họ về những việc mình làm là có ý nghĩa to tát hay mục đích cao cả lắm, như vậy họ sẽ cho là mình giả dối, mình dở nên mới làm những công việc này.Thôi thì qua những việc mình làm để giúp họ thì họ sẽ thấy được sự quan trọng và cần thiết của những người làm công việc này.



Thật ra đối với những người biết tiếng Anh khá, đời sống ổn định, sung túc thì họ không thấy tại sao phải có cái nghề này. Nhưng đối với người khác, những người có trở ngại về ngôn ngữ và khó khăn trong vấn đề hội nhập vào xã hội Mỹ, thì chúng tôi là người bạn, người đồng hành của họ.

Ngay cả những người đã định cư ở Mỹ hơn ba mươi mấy năm, nhưng thời gian qua vì đời sống, phải nuôi con cái, lo gia đình nên suốt mấy mươi năm họ chỉ biết đi làm quần quật, hy sinh đời mình cho con cái, đến khi con cái thành danh, ra riêng thì chỉ còn hai vợ chồng già với bao khó khăn mới mà họ phải đối diện như bị bệnh mà không dám đi khám vì không có bảo hiểm y tế, mà lại không dám làm phiền con cái vì sợ dâu, rể không vui thì họ lại tìm đến chúng tôi. Chúng tôi giúp họ được thẻ khám sức khoẻ dành cho người có lợi tức thấp, giới thiệu họ đi khám những bệnh phụ nữ mà đã lâu vì không có điều kiện nên họ không dám đi khám chẳng hạn như bệnh ung thư vú và ung thư cổ tử cung. Không chỉ những người lớn tuổi mới tìm đến chúng tôi mà có cả những người trẻ bởi vì sức khoẻ là điều rất quan trọng nhưng không phải ai cũng có khả năng để mua cho mình bảo hiểm y tế nên việc phổ biến những chương trình y tế cộng đồng dành cho người có thu nhập thấp đến với cộng đồng Việt Nam là điều cần phải có để giúp nhiều nguời gỡ đi nỗi lo về sức khoẻ.

Chúng tôi tự hào về những điều chúng tôi đã và đang làm và cố gắng làm tốt hơn trong tương lai. Chúng tôi là những người bạn, người đồng hành của tất cả mọi người đang cần giúp đỡ.

Dương Hằng (VA)

Là một điều phối viên cho chương trình HAPI (Ý Thức Sức Khoẻ cho Người Di Dân), công việc của tôi đòi hỏi nhiều kiên nhẫn, và nhất là tài ăn nói khéo léo, uyển chuyển, để có thể khiến người khác chịu lắng nghe những thông tin mà mình đang cố công phổ biến và cổ động được nhiều phụ nữ trong cộng đồng Việt Nam mình đi khám nghiệm ung thư. Không biết các bạn khác có những kinh nghiệm buồn vui gì, các bạn có may mắn được trời phú cho cái khiếu ăn nói không? Riêng tôi, thì mọi thứ nhất nhất đều phải luyện tập hết, khổ chưa? Ðầu tiên là tập cho hết cái giọng lơ lớ của Tàu Chợ Lớn, rồi thì tập dùng từ ngữ cho chính xác, ví dụ trước kia tôi vẫn nói “cái áo bị bể”, chứ không biết nói “cái áo rách”! Cho đến bây giờ, dù tiếng Việt của tôi đã khá hơn, tôi vẫn chưa nhớ rõ mình phải nói “tôi mặc giày” hay “tôi mang giày” nữa. Nhờ chị Kim Dung kiên nhẫn chỉnh sửa mỗi khi tôi dùng chữ hoặc phát âm sai, nên bây giờ tôi đã khá hơn nhiều.

Ðiều tôi sợ nhất là mỗi khi tới phiên phải thu âm cho Radio Talk show, cho dù chuẩn bị cẩn thận đến mấy, khi thu âm tôi vẫn nói như trả bài, thường phải thu âm lại vài lần mới gắng gượng được cô Lan Chi cho thông qua thôi. Tuần trước tôi lại được xếp giờ thu âm, thế là những chuỗi ngày lo lắng hồi hộp lại bắt đầu, nhưng lạ thay, lần này tôi được cô Lan Chi khen là nói giỏi. Trong đời tôi không phải chưa bao giờ được người khác khen, bây giờ được khen nên quá mừng rỡ đâu, nhưng tôi thật sự rất mừng vì thấy kết quả của sự cố công rèn luyện, cũng như đã không phụ lòng chị Kim Dung đã cất công kiên trì chỉ dẫn. Nhân dịp này, tôi muốn gửi lời chân thành cảm ơn đến chị Kim Dung, và cũng xin được cảm ơn cô Lan Chi đã khuyến khích. Lời khen của cô Lan Chi là một khích lệ lớn cho tôi.

Thu Hà (MD)

[Nguyệt San Mạch Sống thuộc hệ thống truyền thông của Uỷ Ban Cứu Người Vượt Biển: http://www.machsong.org.]

Posted on Monday, November 12 @ 15:23:31 EST by ngochuynh
 
Related Links
· More about Sức Khoẻ
· News by ngochuynh


Most read story about Sức Khoẻ:
Huyết Trắng và Viêm Âm Đạo

Article Rating
Average Score: 5
Votes: 1


Please take a second and vote for this article:

Excellent
Very Good
Good
Regular
Bad

Options

 Printer Friendly Printer Friendly


Associated Topics

Bạo Hành Gia ĐìnhSức Khoẻ


 
Copyright 2005 by MachSong, Inc.
PHP-Nuke 2004 by Francisco Burzi
Mach Song Online.
Publisher: Nguyen Dinh Thang