Mạch Sống Online
· Truyền Thông Mạch Sống
· Trang Nhà BPSOS
· Chống Nạn Buôn Người


Chuyên Mục

:: HÃY CỨU CỒN DẦU
:: ĐÒI TÀI SẢN
:: NGÀY VẬN ĐỘNG CHO VN

40 Năm Tị Nạn
An Toàn Lao Động
Bạo Hành Gia Đình
Chống Nạn Buôn Người
Chủ Quyền Quốc Gia
Cứu Trợ Thiên Tai
Di Dân & Nhập Tịch
Định Cư Nhân Đạo
Lịch Sử Qua Lời Kể
Mái Ấm Gia Đình
Nhân Quyền
Nhân Vật Trong Tháng
Phát Triển Cộng Đồng
Quan Điểm
Sống Đẹp
Sức Khoẻ
Tài Chánh
Tị Nạn
Thế Hệ Trẻ
Thư Toà Soạn
Tin Cập Nhật
Tin Sinh Hoạt
Tin Trang Nhất
Tin Tức Thời Sự
Truyện Ngắn
TPP
Tuổi Hạc
Tù Nhân Lương Tâm
Tự Do Tôn Giáo
Văn Khố Thuyền Nhân
Xoá Bỏ Tra Tấn

Chức Năng Thông Dụng
· Đọc Theo Chủ Đề
· Đọc Theo Số Báo
· Ghi Danh vào Email List
· Quảng Bá Mạch Sống
· Top 15
· Ý Kiến Độc Giả
· Liên lạc tòa soạn
· Gửi bài cho Mạch Sống
· Phiếu Đóng Góp
· Census 2010
· Tìm kiếm

Ghi Danh Nhận Tin
Ghi Danh Nhận Bản Tin Mạch Sống
Tìm Kiếm


Hit Counter
We received
27878185
page views since June 01, 2005
MS60 - 07/07: Vui Buồn Đại Hội Cao Niên

Tin Sinh Hoạt

Nguyễn G.T Mai Tâm

Mặc dù Hội Nghị Cao Niên và Tù Nhân Cải Tạo Toàn Quốc đã chấm dứt được ba tuần, nhưng “dư âm” của nó vẫn đeo đuổi lấy tôi tới tận bây giờ.



Sáng sớm vừa bước chân vào văn phòng đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại reng. Thì ra là điện thoại của cô Lan Chi, chủ bút báo Mạch Sống. Đoán biết là chuyện “không lành” rồi, nếu không có gì thì cô chẳng bao giờ gọi cho tôi, chắc là “bán vốn” chuyện bài vở gì nữa đây. Tội nghiệp cho cái thân tôi, ai bảo “department” tôi chỉ có ba, bốn nhân viên nói tiếng Việt thôi làm chi nên hễ cứ có gì liên quan tới báo Mạch Sống hay đài phát thanh là chúng tôi liền bị cô “réo gọi”. Biết vậy nên tôi bèn “chuẩn bị tinh thần” nghe cô “la”. Từ đầu dây bên kia giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng của cô Lan Chi vang lên: “con à, tháng này cô ra một số báo đặc biệt, chỉ viết về Hội Nghị, vậy con viết cho cô một bài đi nhe”. Trời ạ, điều này nằm ngoài dự đoán của tôi, không phải bị “la” mà là bị “đì” nữa rồi. Nghe tới đây tôi cảm thấy chân tay rã rời, cất giọng run run tôi hỏi: “ Bài gì nữa vậy cô? Tại sao con phải viết?” “Thì viết về những đóng góp của department bên đó với Hội Nghị Cao Niên và Tù Nhân Cải Tạo đó, và phải viết xong trong ngày hôm nay. Viết ngắn thôi, chừng nửa trang thôi, không cần nhiều”. Sau vài câu trao đổi với cô, tôi ngậm ngùi đồng ý viết nhưng với một điều kiện “không thể xong trong ngày hôm nay được, sớm nhất là ngày mai vì còn cả đống báo cáo phải làm cho xong”.

Rồi thì báo cáo cũng làm xong, bây giờ lại đến “tường thuật”. Ban Cứu Người Sống Thoát (Survivor Services Department) của chúng tôi có bẩy nhân viên tại văn phòng Falls Church và hai nhân viên tại văn phòng “chị em” Adelphi, MD, vậy mà chúng tôi phải chia ra làm việc ở ba bốn nhóm khác nhau. Cô Gail Gottlieb, quản đốc chương trình chống nạn buôn người phụ trách nhóm ghi danh, tôi phụ trách nhóm hoạt náo viên, thư ký và thông dịch. Những người còn lại đều vừa tham gia vào nhóm của tôi, Gail lại vừa phải tham gia vào những nhóm khác vì không đủ nhân lực. Nhóm hoạt náo viên, thư ký và thông dịch của chúng tôi có 26 ngưòi. Đây là nhóm đông nhất trong số năm nhóm làm việc cho hội nghị này. Tôi “rủ rê, năn nỉ” những quản đốc chương trình, giám đốc văn phòng chi nhánh sẽ về đây tham gia hội nghị này giúp sức cho tôi. Có những anh chị tôi chưa hề gặp hay trò chuyện bao giờ cũng rất nhiệt tình tham gia. Thậm chí, cô Hải Nguyễn ở văn phòng chi nhánh Houston cũng đã tình nguyện “volunteer” đấng phu quân của cô cho chúng tôi “chỉ đâu đánh đó” mà tôi nào có dám “chỉ”, chỉ có “nhờ” mà thôi. Nếu không có các anh, các chị thì tôi đã không thể nào hoàn tất công việc của mình.

Ngày đầu tiên của Hội Nghị, cũng là ngày đầu tiên chúng tôi gặp gỡ người trong nhóm mình. Dù đã chuẩn bị rất kỹ càng, chúng tôi vẫn không kém phần hồi hộp, không biết mình có làm tốt được công việc hay không. Và rồi chuyện gì tới cũng phải tới. Sau một buổi sáng được nghe các diễn giả nổi tiếng của Hội Nghị nói chuyện, các tham dự viên tìm đến các phòng nhỏ hơn để được nghe nói chuyện về những đề tài mình ưa thích. Đây cũng là lúc nhóm chúng tôi bắt đầu ra sức làm việc; các nhân viên chạy vội đến phòng mình phụ trách để chào đón các vị diễn giả và các tham dự viên. Nhìn anh Hiến, chị Kim Dung, chị Thuỷ, Chi Trinh, chị Thanh Thảo, Chị Tuyền, Chị Loan... miệng tươi cười chào khách, Cẩm Vân, Thiên Trang, Thảo Vũ , Nhi Cao phân phát tài liệu cho các vị khách tham dự cho đến Celine, Duy Hồ, Khanh Nguyễn, Thu Phạm, Thành Nguyễn hồi hộp trong vai trò thông dịch viên của mình; Jean Bruggeman, Charlotte Dolenz, Danielle, Beth, Caitlin, Melanie, Dan dù rất bận rộn với những công việc tại văn phòng cũng đã ráng tranh thủ vài tiếng đồng hồ để giúp chúng tôi làm hoạt náo viên, và những nhân viên khác đứng dọc lối đi để hướng dẫn tham dự viên đến đúng phòng họ muốn đến, khiến lòng tôi dâng lên một niềm cảm kích vô tận. Dĩ nhiên trong ngày đầu tiên, không thể nào tránh khỏi những sơ suất. Có phòng máy tính mở không lên, có phòng không có projector, khiến một vị diễn giả trẻ tuổi phải ngồi bệt xuống đất để điều chỉnh máy cho người bạn diễn giả khác của mình. Cuối cùng, nhờ sự tận tình của nhóm kỹ thuật, mọi vấn đề khó khăn cũng đã được giải quyết.

Qua ngày hôm sau, mọi việc trở nên khá hơn vì chúng tôi đã học được những “bài học kinh nghiệm” của ngày hôm trước. Tôi cũng vào một phòng tham gia làm hoạt náo viên cùng với Loan, Tuyền và Thanh Thảo. Thật không ngờ các bác tuy đã “cao niên” mà tâm hồn vẫn còn trẻ trung, còn “sung sức” lắm.

Xong buổi thảo luận, phu nhân bác sĩ Nguyễn Ý Đức đến bên tôi và nói: “cháu còn trẻ mà hiểu biết và biết thông cảm người lớn tuổi, giỏi lắm đó”. Nghe được câu nói đó, chúng tôi như “mở cờ trong bụng”, cười toe toét, quên hết mệt mỏi.

Ngày cuối cùng của Hội Nghị cũng đã đến, tất cả mọi người cùng họp lại trong một phòng để  trao đổi về những điều đã thảo luận và học được trong những ngày qua, những vui buồn, suy tư, lo lắng. Thấy mọi người cười nói, hát hò vui vẻ, chúng tôi cảm thấy vui lây. Bao nhiêu mệt mỏi lo lắng trong vài tuần qua đã tan biến. Sự hy sinh của toàn thể nhân viên BPSOS đã được đền bù.

Chia tay trong bịn rịn, hẹn gặp ở Đại Hội kế tiếp, vài tham dự viên phải lên đường về nhà. Nhân viên BPSOS lại tiếp tục “vắt chân lên cổ” chạy tới nhà hát trường George Mason dể chuẩn bị tiết mục trình diễn văn nghệ. Hội Nghị Cao Niên và Tù Nhân Cải Tạo Toàn Quốc chấm dứt trong những niềm vui chen lẫn nỗi buồn chia tay, hạnh phúc chen mệt mỏi.

Mạch Sống Số 60 - 07/07

Posted on Tuesday, June 19 @ 15:56:19 EDT by ngochuynh
 
Related Links
· More about Tin Sinh Hoạt
· News by ngochuynh


Most read story about Tin Sinh Hoạt:
Thành Phố Houston vinh danh BPSOS

Article Rating
Average Score: 0
Votes: 0

Please take a second and vote for this article:

Excellent
Very Good
Good
Regular
Bad

Options

 Printer Friendly Printer Friendly


Associated Topics

Tin Sinh Hoạt


 
Copyright 2005 by MachSong, Inc.
PHP-Nuke 2004 by Francisco Burzi
Mach Song Online.
Publisher: Nguyen Dinh Thang