Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích
(tiếp theo kỳ trước)
Vào ngày giữa tuần, bà mẹ cô gái Huế dọn rác, bất ngờ bắt gặp trong thùng rác công cộng một đĩa bánh bông lan còn nguyên vẹn mười cái được bọc trong lớp giấy kiếng chưa hề bóc ra. Bà mang đĩa bánh vào nhà cho chồng con xem đây có phải là một âm mưu vu oan giá hoạ. Việc đã trễ rồi. Ông chồng chỉ biết xin lỗi vợ vì đã trút cơn thịnh nộ lên bà trong mấy đêm liền.
Vào ngày đầu tháng, gia đình ông “HO” nhận được giấy báo của chung cư yêu cầu phải dọn nhà đi trong vòng ba mươi ngày. Lý do, người thuê nhà đã cố tình phân phát thức ăn quá hạn cho hàng xóm”.
Nghe Thung kể đến đây, tôi giật mình nhớ lại hồi thuê căn nhà của ông chủ họ Trần ở downtown, thỉnh thoảng vợ tôi làm nem chua (món ăn đặc biệt nổi tiếng của bà ấy ở quê nhà) mang biếu cho mấy bà láng giềng. Bà Mỹ trắng nhà kế bên nhận quà và cảm ơn rối rít. Bà bắt tay vợ tôi và bằng một giọng rất ngọt ngào: “Tôi rất thích món ăn này, thưa Madam”. Vợ tôi khoái chí cười rạng rỡ. Được người ta đón nhận món ăn đặc sản quê hương do chính tay mình làm ra thì còn gì sung sướng bằng.
Một hôm, bất ngờ vợ tôi nhìn thấy cây nem chua của nàng nằm lăn lóc trong đống rác bị chó lật đổ ra từ thùng rác của nhà bà Mỹ trắng. Bàng hoàng trước sự thực phũ phàng, vợ tôi lòng đau tê tái. Kể từ đó, nàng “cạch” luôn đến bây giờ cái thói quen biếu quà lấy lòng hàng xóm láng giềng theo tập quán ở Việt Nam.
Mới ngày đầu mà tôi đã cảm thấy chán ngán trong cái khu tập thể đầy kỳ thị này. Tôi dặn dò vợ con cố gắng giữ gìn ý tứ, sống an phận, hoà nhã với mọi người chung quanh, nhất là phải tuân thủ triệt để những quy định của chung cư.
Bốn tháng trôi qua, gia đình tôi hồi hộp đợi chờ những sự cố đột nhiên ngoài ý muốn có thể xảy ra. “Cây muốn lặng gió chẳng dừng” thì biết làm sao bây giờ! Tuy nhiên, tình hình có vẻ yên tĩnh mặc dù cặp mắt “phù thuỷ” của mụ quản lý vẫn còn liên tục phóng ra những luồng “ám khí”.
Một hôm, thằng con trai lớn của tôi dẫn về một cô gái Mễ. Nó giới thiệu với vợ chồng tôi là bạn gái của nó tên Diana, học cùng lớp và cùng trường đại học. Con bé khá xinh xắn. Cặp mắt to tròn với hàng mi cong tự nhiên. Chân mày dài đậm cùng mái tóc đen tuyền cắt ngắn úp quanh khuôn mặt đầy đặn, hồn nhiên. Tôi nghĩ thầm: “Mình đã hãi sợ cái tiếng tăm dữ dằn của mụ “sư tử cái” bên cạnh nhà đang phóng mắt rình rập chờ chực cơ hội trả thù dân tóc đen da vàng, giờ đây thằng con lại mang vào tận trong nhà con “sư tử con”.
Con bé chào hỏi và bắt tay tôi rất lịch sự. Tôi cũng không quên chào lại: “Rất vui mừng được gặp cô”. Xong, nó nhí nhảnh nhảy chân sáo theo con tôi lên lầu cùng vào phòng riêng đóng cửa lại. Tôi ngẩn người. Đây là lần đầu tiên con trai tôi có bạn gái trên xứ người.
Tôi nhớ những ngày còn trai trẻ ở quê nhà, vào mùa mận chín, tôi thường dẫn lũ bạn học đến vườn nhà leo trèo hái quả. Chẳng đứa nào dám đường đột vào nhà khi có sự hiện diện cha tôi. Ngay cả vợ tôi đã làm lễ hỏi, nàng cũng không dám đến nhà cha mẹ chồng trước ngày lễ cưới.
Hành động của con bé tự tiện vào phòng ngủ của con tôi mà không xin phép, tôi có cảm tưởng như bị xúc phạm. Đây là cú sốc đầu tiên của vai trò làm cha trên đất Mỹ. Tôi than phiền ngay ý nghĩ này với vợ.
Nàng ôn tồn bảo:
- “Nhập gia tuỳ tục, đáo giang tuỳ khúc” hơi đâu ông suy nghĩ cho nhức đầu nhức óc. Tôi lại than phiền với con trai tôi.
Nó cười bảo:
- Ba à! Cái xứ sở hợp chủng này mới lập quốc chưa đầy ba trăm năm. Mỗi dân tộc có một nền văn hoá riêng, một phong tục tập quán riêng. Ta không thể nào bắt họ theo ý mình được. Chúng nó sống rất thoải mái, cởi mở, không khép nép như người Á Đông. Theo con, người Mỹ sống rất thực không như các bậc nho học của ta ngày xưa: “Làm trai không đọc Phan Trần, làm gái không đọc Thuý Vân Thuý Kiều” cứ đả kích các tác phẩm đó là dâm thư nhưng lại có kẻ gối sách đầu giường làm của cấm. Con biết cử chỉ tự nhiên của Diana làm ba không vui. Nhưng thử hỏi được mấy người con gái Á Đông sống lâu trên đất Mỹ mà giữ được nề nếp như thế hệ của Mẹ con? Biết đâu sau này, hai đứa em gái của con lại chẳng nhiễm ít nhiều cái phong cách của người Mỹ, chừng đó chẳng lẽ ba theo gương ông nội vác dù, xách guốc chạy theo giữ gìn bầy con gái !
Tôi xùng máu lớn tiếng:
- Này, mày ăn nói như thế mà nghe được sao? Chẳng lẽ tụi bay bỏ cả “Tam Tòng Tứ Đức” của Thánh Hiền đấy à?
Thằng nhỏ sửa lại thế ngồi, lễ phép trả lời:
- Ba ơi, lễ nghĩa của Thánh Hiền ngày xưa sao mà bó buộc người phụ nữ quá vậy! Khổng Tử dạy: “Tại gia tùng phụ, xuất giá tùng phu, phu tử tùng tử”. Ở nhà thì theo cha, có chồng rồi theo chồng, chồng chết theo con.
Người con gái lý tưởng của ông Khổng Khâu sinh ra, lớn lên chỉ biết tùng phục mà chẳng có tư tưởng độc lập, không có ý chí vươn lên, chỉ ỷ lại và phụ thuộc vào người đàn ông.
Đối lại, cái xã hội chiếm ưu thế về khoa học kỹ thuật này, người phụ nữ họ làm chủ lấy bản thân, trau dồi tài năng ngang tầm với nam giới. Ba thử xem bộ đi của đàn bà Mỹ có khoan thai đài các theo nghĩa chữ “Dung” như thục nữ Việt Nam ngày xưa đâu. Thế mà có lắm bà leo tới đỉnh cao uy quyền trong mọi lãnh vực của xã hội. Hoa hậu là mẫu người đẹp của quốc tế. Người ta tuyển chọn dựa trên tiêu chuẩn sắc đẹp, khoẻ mạnh và thông minh. Ngài “Vạn Thế Sư Biểu” của ba có sống dậy cũng đành sửa lại cái khoảng “Công Dung Ngôn Hạnh” đấy thôi.
(tiếp theo kỳ sau)