Anh có thể bị bịt mắt mà vẫn nhận ra mọi chỗ trên đường này, dầu là hai đèn pha xe anh không c̣n cháy sáng nữa. Trời nhá nhem tối và tuyết đang lất phất rơi, và anh phải rời con đường này cho mau. Xém chút nữa th́ anh đă không nh́n thấy một bà cụ với chiếc xe bà bên vệ đường. Và anh cũng thấy bà ta cần giúp đỡ, dầu là trời đang tối dần. Anh ngừng lại trước chiếc xe Mercedes của bà, trong khi xe của anh c̣n run lên từng chập như lên cơn sốt.
Bà cụ đang lo lắng dầu là anh đang mỉm cười thân thiện với bà. Đă hơn một giờ qua vẫn chưa có ai dừng lại để giúp bà ở một nơi lạnh cóng như thế này; có lẽ nào anh ta sẽ tấn công ḿnh chăng? Anh ta có vẻ nghèo nàn, rách rưới, và đang đói ḷng th́ phải. Và anh cũng thấy bà đang sợ anh. Anh thấy bà đang lúng túng. Anh nói: "Thưa bà, cháu dừng lại để giúp bà đây. Bà cứ vào trong xe cho ấm. À, tên cháu là Hoan."
May thay, xe bà chỉ bị xẹp bánh, nhưng đối với một phụ nữ lớn tuổi th́ đó là cả một vấn đề. Hoan trườn ḿnh dưới lườn xe để t́m một chỗ thích hợp để đội xe lên; khuỷu tay và bàn tay anh bị xước chút ít. Rồi Hoan cuối cùng cũng thay xong bánh xe cho bà cụ. Nhưng người Hoan giờ bị dơ thêm và bị trầy xước vài nơi. Bà cụ bây giờ mới quay cửa kính xuống và bắt đầu hàn huyên cùng anh. Và nói bà đến từ St. Louis và đi ngang qua đâỵ Bà cám ơn anh không ngừng. Nhưng Hoan chỉ mỉm cười và đóng lại cốp xe cho bà.
Bà hỏi bà thiếu nợ anh bao nhiêu. Bất cứ bao nhiêu bà cũng sẽ trả. Bà c̣n đang suy nghĩ điều ǵ sẽ xảy ra nếu Hoan không dừng lại đây để giúp đỡ bà. Nhưng Hoan đă không bao giờ nghĩ đến việc bà phải trả tiền cho anh. Đây không phải là một công việc của anh, mà chỉ là sự giúp đỡ mà Hoan đă vui ḷng trao tặng bà, và Chúa biết cho rằng đă nhiều lần Người đă giúp anh một tay trong cuộc sống. Anh đă sống như vầy cả đời anh rồi, và Hoan đă chẳng bao giờ nghĩ ḿnh có thể làm ǵ khác hơn trong t́nh cảnh này. Anh nói, "nếu bà muốn trả tiền cho cháu, th́ hăy cho người nào bà thấy thật sự cần thiết, và hăy nghĩ đến cháu..."
Hoan đă đứng chờ cho đến khi bà cụ rồ máy xe và vọt đị Thật là một ngày lạnh lẽo và đáng buồn, nhưng ḷng Hoan đă rất thoải mái khi anh lái xe về, vụt mất trên con đường vắng lạnh. Một ít dặm thêm nữa trên đường dài bà cụ đă nhận ra một quán cà phê và bà đă dừng lại để kiếm chút ǵ lót dạ, cũng như để t́m một chỗ ấm áp sau hơn một giờ ngoài trời, trước khi hoàn tất đoạn đường c̣n lại.
Tiệm ăn thật là nghèo nàn. C̣n ngoài kia là hai cây xăng cũ kỹ. Cái quầy tính tiền nhỏ và cũ như một người tài tử thất nghiệp. Người hầu bàn mang cho bà một khăn sạch cho bà lau bộ tóc c̣n ướt. Cô bé hầu bàn vẫn c̣n mang một nụ cười thật tươi, dầu là phải đứng cả ngày làm việc. Bà cụ để ư thấy cô đang có mang chừng tám tháng, nhưng cô đă chẳng để sự nặng nề và đau đớn đó làm thay đổi thái độ vui vẻ chào khách của cô. Bà cụ rất là ngạc nhiên, làm sao một người nhỏ bé như cô lại có thể phục vụ tận t́nh như vậy.
Rồi bà đă nghĩ đến Hoan.
Khi bà đă dùng bữa xong, cô hầu bàn đi t́m phần tiền thối lại cho tờ giấy một trăm mà bà cụ đă trả cho phần ăn. Nhưng bà cụ đă lẻn ra khỏi nhà hàng từ lúc nào. Cô đang thắc mắc bà cụ đang đi đâu, th́ ḱa cô đă nh́n thấy có vài hàng chữ trên tấm giấy lau miệng c̣n trên bàn. Nước mắt đang trào ra trong mắt cô, khi cô đọc hàng chữ được viết vội vàng: "Cháu không nợ bà chút ǵ hết. Bà đă từng trải qua cảnh này rồi. Có người đă giúp bà theo cách mà bà đang giúp đỡ cháu. Nếu cháu muốn trả cho bà, cháu hăy làm như thế nàỵ Xin cháu đừng để mắc xích t́nh thương dừng lại nơi cháu."
Rồi cô đă dọn bàn, đong lại các b́nh đường ở các bàn ăn, và phục vụ vài người khách c̣n lại trong quán.
Đêm đó khi vào giường cô đă nghĩ đến món tiền và những hàng chữ bà cụ đă ghi lại. Làm sao mà bà cụ có thể biết được cô và chồng cô đang thật sự cần đến món tiền đó. Với đứa bé sẽ chào đời tháng tới, cuộc sống của ḿnh sẽ khó khăn nhiều hơn. Cô biết chồng cô sẽ c̣n lo lắng hơn nhiều. Và khi cô nằm bên cạnh chồng, cô đă hôn nhẹ vào chàng và nói rất nhẹ, "Rồi mọi sự sẽ tốt đẹp thôi anh ạ. Em thương anh Hoan của em."
[Nguyệt San Mạch Sống thuộc hệ thống truyền thông của BPSOS: http://www.machsong.org]