Mạch Sống Online
· Truyền Thông Mạch Sống
· Trang Nhà BPSOS
· Chống Nạn Buôn Người


Chuyên Mục

:: HÃY CỨU CỒN DẦU
:: ĐÒI TÀI SẢN
:: NGÀY VẬN ĐỘNG CHO VN

40 Năm Tị Nạn
An Toàn Lao Động
Bạo Hành Gia Đình
Chống Nạn Buôn Người
Chủ Quyền Quốc Gia
Cứu Trợ Thiên Tai
Di Dân & Nhập Tịch
Định Cư Nhân Đạo
Lịch Sử Qua Lời Kể
Mái Ấm Gia Đình
Nhân Quyền
Nhân Vật Trong Tháng
Phát Triển Cộng Đồng
Quan Điểm
Sống Đẹp
Sức Khoẻ
Tài Chánh
Tị Nạn
Thế Hệ Trẻ
Thư Toà Soạn
Tin Cập Nhật
Tin Sinh Hoạt
Tin Trang Nhất
Tin Tức Thời Sự
Truyện Ngắn
TPP
Tuổi Hạc
Tù Nhân Lương Tâm
Tự Do Tôn Giáo
Văn Khố Thuyền Nhân
Xoá Bỏ Tra Tấn

Chức Năng Thông Dụng
· Đọc Theo Chủ Đề
· Đọc Theo Số Báo
· Ghi Danh vào Email List
· Quảng Bá Mạch Sống
· Top 15
· Ý Kiến Độc Giả
· Liên lạc tòa soạn
· Gửi bài cho Mạch Sống
· Phiếu Đóng Góp
· Census 2010
· Tìm kiếm

Ghi Danh Nhận Tin
Ghi Danh Nhận Bản Tin Mạch Sống
Tìm Kiếm


Hit Counter
We received
27816271
page views since June 01, 2005
Công Nhân Việt Tiếp Tục Đột Tử Ở Mã Lai

Chống Buôn Người

Cảm Xúc Về Một Công Nhân Đột Tử

 

Phan Văn Trường

Quê quán: Nghệ An

Sinh ngày 06/02/1985, mất ngày 09/08/2008

 

Tình trạng đột tử ở Mã Lai là mối quan tâm lớn cho 130 ngàn công nhân Việt ở Mã Lai. Ngày 9 tháng 8, anh Phan Văn Trường, công nhân hãng Esquel MalaysiaPenang, đột ngột qua đời. Khám nghi ệm tử thi, bác sĩ cho biết anh bị nước vào phổi. Anh Trường ham học nhưng nhà nghèo nên phải bỏ ngang để đi lao động ở Mã Lai. Đầu năm nay Li ên Minh CAMSA can thiệp thành công cho 1.300 công nhân Việt và 1.300 công nhân đến từ các quốc gia khác ở hãng Esquel Malaysia. Anh Trường nằm trong số này. Phối hợp với một số tổ chức và tình nguyện viên địa phương, Liên Minh CAMSA sau đó tổ chức các lớp huấn luyện Anh văn cho công nhân để giúp họ thăng ti ến trong công việc và đời sống. Anh Trường là một trong những học viên chăm chỉ nhất. Có lần anh tâm sự, “cả đời không dám mơ ước có ngày được học Anh văn như thế này.” Giấc mơ của anh là sau khi hoàn tất 3 năm lao động, anh sẽ học luật để giúp đời. Sự ra đi đột ngột của anh là nỗi buồn chung cho tất cả những ai biết về người thanh ni ên hiền hoà, chăm chỉ, và đạo đức này. Dưới đ ây là cảm nghĩ của một giáo viên tình nguyện.

 

 ***

 Cũng như bao công nhân khác, anh sang Malaysia lao động mong muốn thay đổi được cuộc sống vốn khốn khó nơi quê nhà. Anh làm việc cho công ty Esquel đã được hơn 1 năm, quê Nghệ An,  người nhỏ nhắn nhưng thật nhanh nhẹn, hoạt bát. Tôi gặp anh khi đi thu thập thông tin cho một trường hợp công nhân của Esquel.

 

Một lớp học cho công nhân Việt ở Penang (ảnh CAMSA)



Chúng tôi nói chuyện nhiều hơn  khi Văn Phòng mở lớp dạy tiếng Anh cho công nhân dưới ký túc xá. Tôi đã thật sự ấn tượng về người công nhân ham học hỏi này. Anh vẫn đi học đều sau khi đi làm về, mặc dù anh phải đi bộ từ block 1 là nơi anh ở đến lớp học  ở block 17. Anh chăm chú, nhiệt tình và thực sự chăm chỉ.

 

Tôi đã dạy anh một số buổi khi giáo viên lớp anh bận không thể đứng lớp. Anh tâm sự với tôi nhiều, anh muốn học, bây giờ ước mơ của anh là học, vì khi ở Việt Nam gia đình anh không có điều kiện để theo học cao “ nhà nghèo, ước mơ trở thành cử nhân Luật chắc không thực hiện được”, anh nói với tôi. “Rồi khi được biết đến Văn phòng, lại được học tiếng Anh, không ngờ tôi vẫn có may mắn như vậy”. Anh nói về hoài bão, khát vọng của anh thật say sưa, khiến tự trong lòng tôi cảm thấy một chút gì đó cảm phục, có gì đó như thôi thúc tôi sẽ phải làm gì đó để giúp anh.

 

Tôi chọn anh là một trong những người thuộc ban đại diện cho công nhân Esquel. Anh làm việc nhiệt tình, thường xuyên liên lạc để thông báo tình hình công nhân cho chúng tôi, anh quan tâm hỏi thăm tôi. Đối với tôi anh như một người anh trai. Những anh em trong phòng cũng rất yêu quý anh; anh là lớp trưởng của lớp học tiếng Anh ấy.

 

Rồi một chiều, tôi nhận được điện thoại, số của anh, nhưng giọng một cô gái với tiếng khóc nức nở “…em Ý đây, em ở lớp tiếng Anh đây. Chị ơi… anh Trường vừa mất rồi…”.

 

Tôi lặng người đi, không nhớ rằng tôi đã hỏi lại cô ấy biết bao nhiêu lần; tôi không thể tin vào những gì tôi vừa nghe. Tại sao lại thế? Lúc đó, tôi chỉ muốn chạy thật nhanh về Penang để chứng thực sự việc. Nhưng không được rồi, tôi đang ở một nơi rất xa, đứng trước biết bao bạn bè nhưng không thể cầm được nước mắt; tôi khóc, khóc nức nở.

 

Trong tôi lúc đó không phải là một cảm giác mất mát bình thường, đau đớn và thương xót. Tại sao lại là anh? Tôi trách móc, cuộc sống  đôi khi thật bất công; anh đã chịu quá nhiều đau khổ, nhận quá nhiều thiêt thòi; anh đang cố gắng thay đổi số phận của mình với niềm tin thật hiếm có.

 

Không chỉ riêng tôi, sự ra đi đột ngột của anh khiến bao người tiếc thương, gia đình anh sẽ đau lòng biết bao khi hay tin con mình bỏ mang nơi đất khách quê người. Biết bao hoài bão, khát vọng, bây giờ chỉ là con số không. Anh được đưa về quê hương Việt Nam an táng sau mấy ngày phải nằm lại bệnh viện để làm rõ nguyên nhân sự ra đi đột ngột của mình. Anh mất vì bệnh tràn dịch phổi cấp tính.

 

Cảm giác vĩnh viễn mất đi một người bạn, một người anh… ngay cả trong khoảnh khắc này, tôi vẫn thấy thương xót anh vô cùng. Anh đã đi xa mãi khỏi cuộc sống này. Trong tôi bộn bề biết bao những nghĩ suy. Đúng vậy, khi chúng ta còn được có cơ hội để thực hiện những ước mơ của mình, hãy đừng lãng phí nó. Không phải rằng ta sống gấp gáp nhưng hãy yêu quý, hãy trao thương yêu và trân trọng những gì cuộc sống đã ban tặng, những gì ta đang có.

Posted on Sunday, October 12 @ 13:58:48 EDT by ngochuynh
 
Related Links
· More about Chống Buôn Người
· News by ngochuynh


Most read story about Chống Buôn Người:
Công Nhân Việt Ở Jordan Được Cứu

Article Rating
Average Score: 0
Votes: 0

Please take a second and vote for this article:

Excellent
Very Good
Good
Regular
Bad

Options

 Printer Friendly Printer Friendly


Associated Topics

Chống Buôn Người


 
Copyright 2005 by MachSong, Inc.
PHP-Nuke 2004 by Francisco Burzi
Mach Song Online.
Publisher: Nguyen Dinh Thang